1 Trong căn biệt thự rộng lớn uy nghi, người con trai ngồi ung dung thưởng thức ly rượu vang. Trước mặt là tivi đang trực tiếp báo cáo những thông tin trong ngày ở chương trình thời sự.
2 – Cái gì?! – Nữ tử tên Hàn Băng Băng nhịn không được hét lớn – Diêm Vương? Lão bá này là Diêm Vương?Lão nhân tự xưng là Diêm Vương kia đứng thẳng người ho nhẹ một cái, xác nhận – Phải!Hàn Băng Băng có cảm giác bị người ta lấy gậy đánh mạnh vào đầu một cái, choáng váng…– Nói vậy là… – Nghĩ một lát, nàng tức giận hướng lão nhân gia mà quát lớn – Không thể nào! Ta chỉ là bị thiếp đi, sao có thể chết được?!Nàng còn yêu đời lắm, nàng vẫn chưa muốn chết mà.
3 Thái dương đau nhức, bên cạnh còn thấp thoáng có tiếng nức nở kêu khóc không ngừng khiến hàng chân mày thanh mảnh khẽ nhíu lại, có chút bực mình cùng mệt mỏi mà thở dài.
4 Hai chủ tớ Hàn Băng Băng đang không biết làm sao, thì một trận tiếng ồn truyền tới. – Cái gì vậy?!Chăng lẽ chúng đến xử lý nàng rồi?!Nghe loáng thoáng hình như có tiếng quát nạt không kiên nhẫn của nam nhân, cùng tiếng nói hoang mang của không ít nữ tử.
5 Sớm, mọi người vẫn đang say ngủ thì nghe thấy tiếng động. Hàn Băng Băng cùng Bạch Diễm tuyết tỉnh dậy giương mắt mơ hồ nhìn ra cửa. Một tên binh lính lọc cọc mở khóa cửa bằng sắt, tiếng va chạm kim loại thanh thúy giục tỉnh không ít người.
6 Nhìn thấy nụ cười của hắn, bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Băng Băng bỗng chốc ngứa ngáy. Nàng thực sự, thực sự… rất muốn đánh vào cái gương mặt hại dân hại nước mang cái điệu cười cùng phong thái ngả ngớn kia.
7 – Đưa các nàng lên lầu cao nhất của Thiên Vân Các!Lầu cao nhất của Thiên Vân Các?!Binh lính nghe lệnh liền lập tức hành động, mặc cho tiếng kêu khóc của những thiếu nữ kia hoa lê đái vũ đến mức nào, mặc cho lời cầu xin tha thiết của nàng rung động lòng người đến đâu.
8 – Biểu ca! – Bạch Diễm Tuyết bực mình lườm Tần Viễn Kỳ. Hôm nay biểu ca của nàng lại đặc biệt đối với Băng Băng mà xoay vần muội ấy liên tục, rốt cuộc là huynh ấy muốn cái gì? Chuyện đã hứa rồi thì không được phép lật lọng mà.
9 Ánh nắng chiếu thẳng vào phòng, Hàn Băng Băng cuốn mình trong chăn gấm mê muội trong giấc ngủ, bàn tay nhỏ nhắn theo bản năng kéo lấy chăn ôm chặt lấy che đi ánh nắng chiếu vào lên gương mặt xinh đẹp.
10 – Tiểu thư! Chúng ta vẫn phải tiếp tục đi sao?Liễu Nhi than thở ở phía sau, gương mặt mệt mỏi tới cực điểm. Bây giờ nàng đã rút ra một kinh nghiệm xương máu, đi dạo với tiểu thư chính là một cực hình.
11 Bắc Thành Vương đã rời vương phủ được một ngày, Hàn Băng Băng ăn uống một chút cũng không thấy ngon miệng, tâm tình xám xịt bất mãn không biết nên tìm ai mà bộc phát.
12 – A! – Hàn Băng Băng bật người ngồi dậy, hô hấp của nàng hổn hển, vầng trán thanh tú cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Nàng lấy tay vén mái tóc có chút ẩm lên trán gối đầu xuống đầu gối, co thân mình lại kiềm chế cơn run rẩy khó kiểm soát.
13 Thời điểm Hàn Băng Băng bị bắt quay về vương phủ cũng đã được ba ngày, nàng suốt ngày nhốt mình trong phòng không muốn gặp bất kỳ ai. Tần Viễn Kỳ dù có đến cũng không hề được nàng nể mặt mà cho đứng ngoài.
14 – Hàn tiểu thư! Vương gia ời tiểu thư đến Thiên Phong Cơ. Thiên Phong Cơ?! Đó không phải nơi Tần Viễn Kỳ ở sao?!Đến đó làm gì?!Hàn Băng Băng nhíu mày, khó chịu cắn nhẹ một miếng bánh cá mới làm.
15 Tần Viễn Kỳ mê say hôn nàng, nhiệt tình chiếm giữ không hề rời bỏ. Nhìn biểu tình mơ màng của tiểu mỹ nhân trong lòng khiến hắn bất giác mềm lòng. Hắn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ trên làn môi hồng đã bị mình hôn đến đỏ lự lên, vô cùng nhẹ nhàng vuốt ve làn da trơn mềm, bờ môi trượt từ môi nàng tới má, đến vành tai nhạy cảm.
16 Thanh âm trầm trầm yêu dị này chắc chắn nàng đã từng được nghe qua một lần. Chính là ở Điện Diêm La, vào cái ngày định mệnh ấy. Nguồn phát âm chính là lão nhân to lớn có làn da đen đó.
17 Bắc Thành Vương gia cả tuần nay vắng bóng trong vương phủ, không rõ được là đã đi đâu. Từ cái ngày Hàn Băng Băng đàm phán với hắn đến nay Tần Viễn Kỳ tựa như hơi nước hoàn toàn không xuất hiện.
18 Thuyết phục Tần Viễn Kỳ?! Muốn thuyết phục tên nam nhân tâm địa gian xảo, tâm kế đủ đường như vậy phải thuyết phục thế nào chứ? Nghĩ thôi cũng thấy đó là một vấn đề.
19 Hàn Băng Băng chậm bước quay trở về Huyền Lâm Viện, đờ đẫn nhớ đến thần thái phiền não của hắn. Bắc Thành xuất hiện sát nhân giết người hàng loạt, chuyện này khiến hắn tập trung điều tra đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
20 Hắn?!Hắn là đang nói người nào thế?!– Ta sang ngủ với Liễu Nhi. Ta… – Lời chưa nói hết thì cánh tay nàng đã bị Tần Viễn Kỳ kéo lại, mạnh mẽ giữ lấy. Hơi thở nóng hầm hập của hắn phả xuống gương mặt nàng, mang theo nồng đậm men rượu.
Thể loại: Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50