41 Hàn Băng Băng trên đường quay về Huyền Lâm Viện không khỏi thất thần. Gió thổi qua vấn vít mái tóc dài của nàng, tựa như tấm lòng của nàng đang từng bước rung động.
42 Đêm đã xuống, trong căn phòng được thắp sáng bằng ánh sáng của dạ minh châu. Tần Viễn Kỳ gác trán nhìn ra ngoài, qua khung cửa sổ hướng về phía tòa Huyền Lâm Viện ở đối diện.
43 Tần Viễn Kỳ dĩ nhiên không nghĩ đến nàng sẽ từ chối mình. Hắn không hiểu nhìn nàng. – Tại sao?Nàng không phải yêu hắn sao? Nếu đã như vậy tại sao lại không muốn gả cho hắn?– Không phải mà, – Hàn Băng Băng cười nhẹ, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vươn lên gương mặt hắn kéo xuống hôn nhẹ một cái.
44 Tiểu thư! Người muốn đi nơi nào? – Liễu Nhi từ trong phòng chạy ra cửa, nhìn theo bóng trắng đang chạy đi mà lo lắng không thôi. Nàng vội vàng đuổi theo, bất an gọi lớn – Tiểu thư! Người chạy chậm một chút.
45 Thiếu nữ mang tên Hàn Băng Băng trở thành vị hôn thê chính thức của Bắc Thành Vương Tần Viễn Kỳ, tin tức này trong thời gian ngắn nhất kinh động toàn Bắc Thành, toàn dân chúng đều đối với thiếu nữ này nảy sinh tò mò muốn tìm hiểu.
46 Trong Huyền Lâm Viện, thiếu nữ áo trắng ưu nhã ngồi chải tóc, mái tóc mềm mại chảy xiết như thác đổ theo mỗi đường lược ngà rủ xuống, xinh đẹp vô cùng.
47 – Viễn Kỳ!!!Vòng tay mềm mại từ phía sau ôm lấy cổ nam nhân, hương thơm ngan ngát mê người khiến hắn không khỏi thưởng thức mà hít sâu một hơi. Một tay chạm đến tay nàng, tay kia vẫn như cũ cầm lấy công văn của ngày hôm nay, ánh mắt nghiêm túc không chuyển nhàn nhạt mở miệng.
48 Thấy nàng im lặng không nói, Đàn Văn nghĩ rằng nàng đang run sợ. Hắn ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng một cách tham lam, càng nhìn càng thấy si mê, ham muốn cướp đoạt trong lòng lại càng tăng lên nhanh chóng.
49 Đêm xuống, Huyền Lâm Viện chỉ còn lưu lại ánh nến dịu dàng , xung quanh âm thầm được bao bọc một lớp bảo hộ chặt chẽ tựa như thế lực của đêm đen, lặng lẽ đề cao cảnh giác.
50 Y phục mỏng manh như màn sa dường như đem dáng người của nàng dưới ánh sáng càng thêm lung linh huyễn hoặc. Mái tóc đen óng xõa tung rủ trước ngực nàng, cổ áo chảy xuống đến bờ vai tròn trịa cùng chiếc yếm trắng kia, dưới sự che chắn mập mờ của mái tóc đen huyền mang lại sự đối lập màu sắc khiến lòng người mê mẩn cỡ nào.
51 – Đừng…Vải yếm của nàng bị một bàn tay vén lên, da thịt nõn nà đầy đặn lập tức cảm nhận được sự ẩm ướt cùng cảm giác tê dại tới tận từng dây thần kinh.
52 Trong cơn mơ mộng chập chờn, thiếu nữ nằm trên giường khó khăn cau chặt hàng mày liễu thanh mảnh, hơi thở mệt nhọc hơi gấp gáp. Nàng mệt mỏi xoay người than nhẹ một tiếng, giấc ngủ không yên khiến vầng trán thanh tú lấm lấm mồ hôi,trong giấc mộng của nàng, một loạt các hình ảnh cùng màu sắc ánh sáng chớp nhóa liên tục không hề rõ ràng, những thanh âm chèn ép vào nhau không rõ được là của những ai.
53 Sức khỏe của Hàn Băng Băng được cẩn thận chăm sóc rất mau bình phục trở lại. Nhưng Tần Viễn Kỳ sau khi quay về vương phủ lượng công vụ vần phải giải quyết dường như tăng lên rất nhiều.
54 Hàn Băng Băng vốn từ trước đến nay vô cùng mẫn cảm. Hoặc nếu khác, thì chắc chắn là do một ai đó vô cùng không biết cách giấu diếm trước mặt nàng. Từ lúc Tần Viễn Kỳ trở về, Hàn Băng Băng rõ ràng cảm thấy tiểu a đầu theo hầu hạ nàng mấy lâu nay tâm tình có chút kỳ quái.
55 Bạch Tướng Phủ. Trong căn phòng bài trí thanh lệ, một mỹ nữ diện y phục cẩm y màu vàng nhạt buồn chán nằm dài trên chiếc bàn gỗ thông, ngón tay tinh tế cào nhẹ trên mặt bàn trơn mịn.
56 Một lần nữa nghiệm chứng, giác quan của vị Đoàn tướng quân nào đó là vô cùng chính xác. Vị Bắc Thành Vương sau khi biết tin bọn họ tới phủ liền đích thân ra cửa môn.
57 Ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ hắt ánh sáng vào trong sương phòng. Trên chiếc giường gấm mềm mại hiện hữu một đôi nam nữ đang gắt gao ôm lấy nhau, bờ vai trần trụi lộ ra ngoài lớp chăn bông thực khiến người ta không khỏi nghĩ tới những ý nghĩ sâu xa rồi đỏ mặt.
58 Tần Viễn Kỳ vốn nghĩ Hàn Băng Băng chỉ là đối với hắn hờn dỗi nhất thời, nhưng khi nhìn thấy tiểu a đầu quen thuộc e ngại khép nép đứng trước cửa phòng đang đóng kín nhìn hắn bất đắc dĩ, lo lắng cúi đầu truyền lại ý muốn của người bên trong thì không khỏi khiến hắn sững sờ.
59 Đêm nhè nhẹ thổi, Tần Viễn Kỳ đứng trước gian phòng lớn của Huyền Lâm Viện chần chờ chưa bước vào. Trong lòng không khỏi nghĩ, rốt cuộc đây là lần thứ mấy mình đắn đo khó quyết như vậy ở trước cửa phòng nàng rồi.
60 Cảm thấy có chút đau, Hàn Băng Băng trong cơn ngây ngất mịt mờ tỉnh lại. Phát giác chiếc áo ngủ mỏng manh của mình đã bị kéo xuống đến vai, đai thắt cũng lỏng lẻo muốn rời từ khi nào.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 157
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Nữ Phụ
Số chương: 39