21 Trong căn phòng ngổn ngang hỗn loạn như phải trải qua một cơn cuồng phong mãnh liệt, một tiểu nữ tử nằm trên giường vốn đang bất tỉnh khẽ nhúc nhích ngón tay, hàng mi mắt nhẹ nhàng lay động, khóe miệng lẩm bẩm.
22 Toàn thân Hàn Băng mỗi lúc một nóng rẫy, cơ thể sôi sục hỏa khí tựa như muốn thiêu đốt nàng, tâm trí mỗi phần đều dần bị gặm nhấm thách thứ tự chủ của chính nàng.
23 Sâu thẳm trong rừng trúc rậm rạp, gió lạnh từng cơn vẫn nhè nhẹ thổi, cuốn bay lớp tuyết trắng mỏng manh dưới nền đất. Nơi ấy, trong căn nhà gỗ nhỏ bé thỉnh thoảng lại phát ra một thanh âm rên rỉ đau đớn.
24 Hàn Băng Băng ngủ thực say, toàn thân dựa hẳn vào Tần Viễn Kỳ dường như nhận được sự ấm áp khiến nàng bình yên, hoàn toàn không quấy không náo mà thở nhè nhẹ.
25 Tần Viễn Kỳ đóng lại tập công văn vừa xem, chống tay thở dài. Tài liệu ghi chép lại từ việc xét nghiệm tử thi từ những nạn nhân của Loạn Độc Y hoàn toàn không có chút manh mối nào về chất độc mà y pha chế.
26 Đêm qua đi, thân thể Hàn Băng Băng dần dần dường như xảy ra sự biến đổi. Giá rét qua đi, cơn lạnh giảm bớt nhưng toàn thân tất thảy trên người nàng xuất hiện sự nhức nhối tựa như có trăm ngàn con kiến đang bò quanh.
27 Bóng đen bao trùm không chút tia sáng, bóng dáng bạch y thanh thoát của nữ nhân lại trở nên vô cùng nổi bật. Nàng vươn tay tìm kiếm con đường để đi, nhưng trước mắt chỉ là một mảng tối đen, có điểm gì đó hư hư thực thực không thể xác định rõ.
28 – Vương gia! Đã đến giờ uống thuốc rồi. – Được! Ngươi để ở đó đi. Liễu Nhi đặt bát thuốc nghi ngút khỏi tỏa lên bàn. Hai mắt nàng sưng đỏ nhìn chủ tử vẫn nằm yên lặng trên giường.
29 – Biểu ca!Bạch Diễm Tuyết chạy theo bước chân của Tần Viễn Kỳ đang đi phía trước, luống cuống níu tay áo hắn lại. – Biểu ca! Có thể hắn có thuốc giải.
30 – Cha! – Hàn Băng Băng ôm lấy cánh tay Hàn Thiên, ngước cặp mắt to đáng yêu nhìn Hàn Thiên, nhỏ giọng hỏi – Cha và mẹ tại sao lại gặp nhau?!– À! – Nhớ đến ngày đầu tiên gặp Diệp Y Vân, Hàn Thiên không khỏi cười khẽ.
31 Trên đồng cỏ xanh mướt, ánh hoàng hôn chiếu sắc đỏ rực rỡ đến bóng dáng hai người một lớn một nhỏ. Hài nhi bé nhỏ nằm trên lưng người nam nhân cao lớn, không ngừng đặt câu hỏi.
32 Tần Viễn Kỳ tỉnh dậy từ rất sớm, đã rất lâu rồi hắn không ngủ ngon đến vậy. Khẽ động thân mình, hắn cảm nhận được một thân thể thơm ngát trong lòng. Hắn nhìn mỹ nhân vẫn đang thiếp ngủ trong lòng mình, ngón tay nâng niu từ từ chạm đến gương mặt nàng, nhẹ nhàng di động từ khóe mắt, lướt qua hàng lông mi dài cong như cánh phượng.
33 Thanh âm nói chuyện đã đi xa, thân mình của Hàn Băng Băng dựa bên thân cây dường như cũng mỗi lúc một lạnh. Sắc mặt nàng trắng bệch, đôi tay run rẩy nắm lấy gấu váy chạm vào đôi chân đã tê cứng bao lâu nay.
34 – Ngươi đưa ta đi đâu?! – Hàn Băng Băng hốt hoảng bám chặt vào người hắn. Nhìn biểu tình khủng bố trên mặt hắn càng khiến nàng sợ hãi hơn, rốt cuộc là tên này phát điên cái gì a.
35 Tần Viễn Kỳ đau đớn nhìn nàng. Không lẽ những ngày qua nàng đối với hắn một chút tình cảm cũng không có? Một chút động lòng cũng không. – Viễn Kỳ. Cho dù những nữ nhân kia không có quan hệ gì với ngươi, ta vẫn phải đi.
36 Phương Ngọc Lệ nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trúc, phong thái ung dung thoải mái trả lời – Tiểu thư! Ngọc Lệ cùng các cô nương ở đây sau những đợt tuyển thê đều được đưa đến nơi này.
37 Sự việc hỗn loạn như vậy, chớp mắt cũng đã qua một tháng. Hàn Băng Băng vẫn lưu lại Huyền Lâm Viện của vương phủ. Tần Viễn Kỳ vẫn ân cần dịu dàng với nàng như trước, vẫn như cũ tùy ý trêu chọc đùa giỡn nàng.
38 – Nào! Lại đến…Tần Viễn Kỳ đứng cách Hàn Băng Băng chừng năm bước chân, vỗ tay gọi nàng đến gần. Đôi tay của hắn dang rộng chờ nàng bước tới, phòng chừng nàng ngã xuống.
39 – Tiểu thư! Chúng ta phải quay về thôi. - Tiểu a đầu khả ái khép nép đứng bên cạnh một bạch y nữ tử, trên nét mặt thanh thuần không giấu được lo lắng cùng bất an.
40 Bụi bay mờ mịt từ từ nhạt dần, hiện ra từng phiến đá lớn ngổn ngang trên mặt đất, vương trên một số tảng đá màu xám trắng những dòng máu đỏ tươi kinh dị chảy xuống, trượt qua bờ đá chìm xuống thềm đất mịn.