1 Sân trường đầy nắng, cơn gió đầu hè dìu dịu thổi qua khán đài. Trên đài, một nam sinh đứng trước bục, vóc dáng cao gầy, đôi mắt sáng ngời, chất giọng trong trẻo ấm áp cùng với nụ cười chan hòa thấm sâu vào lòng người.
2 Phùng Tuyết nhập viện. Người Phùng gia đều bàng quang mà nhìn. Đây không biết đã là lần thứ mấy trong năm rồi, lần này, người cha đại gia của Phùng Tuyết rốt cuộc nhìn không nổi nữa, phất tay quyết định ‘gởi’ Phùng Tuyết ở luôn trong bệnh viện.
3 Phùng Tuyết là người bệnh. Phùng Tuyết không thể vận động mạnh, vì vậy cực kì thích xem đấu võ thuật trên TV. Phùng Tuyết bị tim bẩm sinh, cho dù đã thay tim cũng không thể sống đến già.
4 Phùng Tuyết còn nhớ rõ, ngày thứ chín sau khi xuất viện, cô đã xuống bếp làm một bàn tiệc đãi Phùng Tuyệt. Phùng Tuyết từ nhỏ yếu ớt, Phùng Gia cũng không thiếu tiền, để tránh phiền toái, đều mời thầy về nhà dạy, Phùng Tuyết muốn học cái gì đều được.
5 Trương Tuyết ngồi trên giường, hai mắt mở to nhìn về phía rèm ngăn, chờ xem kĩ người anh trai thông thái miệng lưỡi sắc bén của mình. Rèm cửa vén lên, một thanh niên cao ốm tiến vào.
6 Lão Hoàng Đế ‘già mà thiếu nết’ lúc ấy đang ngồi trong đình đánh cờ thưởng trà cùng Thái Tử và Lục Hoàng Tử, bỗng dưng đánh cái hắt hơi, chòm ria nhọn rung rung.
7 Sau chuyện dạm ngỏ bất thành của Diệp Trầm, Sài Kinh tạm thời lắng xuống. Không phải vì bà mai đã thôi đạp cửa, mà đích xác là đối tượng dạm hỏi đã đóng cửa từ chối tiếp khách.
8 Đối với Trương Tuyết, dã ngoại picnic gì gì đó đều là những kinh nghiệm thật sự mới mẻ. Thế nhưng ngủ trong xe, ăn giữa rừng, tắm giữa suối được đến ngày thứ năm, lại bị mắt ưng của ông anh trai mặt than nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, bạn nhỏ Trương Tuyết, Trương Đàm cùng hai bạn nha hoàn đã chán ngấy đến tận cổ rồi.
9 “Anh Tuyệt, chuyện này… bọn em cảm thấy không ổn…”“Em cũng nghĩ vậy. Tài sản này vốn là của anh, nay anh đem toàn bộ ủy thác cho bọn em… làm như vậy thật sự không được!”Người đàn ông vẫn đứng lặng nhìn một màn trời âm u ngoài cửa sổ, gió mang theo cơn mưa rào tí tách rơi trên mặt kính, nhiễu tầm nhìn.
10 Đêm khuya không trăng, mây mù phủ kín bầu trời hoàng cung âm u xám xịt. Trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng Đế Trình Tông nổi cơn lôi đình, vung hai tay gạt đổ toàn bộ tấu chương trên ngự bàn, quát, “Phế vật! Một lũ phế vật!”Dưới sảnh điện, Tô Quốc Công, Tô Thái Sư, Tả Hữu Thừa Tướng, Thái Phó, cùng Tổng Quản Nội Vụ Phúc Tùng đều nhất loạt quỳ rạp xuống đất, khẩn trương hô, “Hoàng Thượng bớt giận, xin hãy chú ý long thể!”Hoàng Đế sắc mặt nộ hỏa, hai mắt long lên, đập tay xuống bàn, quát, “Truyền lệnh trẫm, lập tức đem Thống Lĩnh Cấm Vệ Quân Lý Hồng Tư ra chém! Tước binh quyền Thành Thủ Đông Gia, tống giam chờ chém! Ngự Sử Đài Diên Đào Lĩnh, tống giam chờ chém! Chém! Chém hết lũ ăn hại đó cho trẫm! Làm thế nào mà Thái Tử vừa đến nội địa Đông Gia liền bị ám sát? Không rõ sống chết? Không rõ tung tích? Cao thủ đại nội điều theo Thái Tử đều là đám cỏ lau một kiếm là chết hay sao? Hay lắm, hóa ra trước giờ trẫm đều nuôi một đám ăn hại! Tất cả lôi ra chém hết cho trẫm!!”Mọi người vừa nghe một loạt chữ ‘chém’ phun ra đều cảm thấy da đầu run lên, ruột gan lộn ngược, run rẩy không nhịn được.
11 Cảm giác sóng nước đưa đẩy dần lắng xuống. Thân thể Phùng Tuyệt trở nên nặng nề vô cùng. Dao động lắc lư không ngừng khiến anh dù đang nhắm chặt mắt cũng chóng mặt kinh hồn.
12 Trương Đàm bên này đánh ngất Phùng Tuyệt, Trương Tuyết bên kia mặc kệ là máu người hay máu cún, chộp bàn tay máu me của Phùng Tuyệt, ấn cái ‘chành’ lên tờ khế ước chung thân kia, thở phào một hơi sau khi xong việc khiến cho hai bạn nha hoàn tròng mắt thiếu điều muốn rớt luôn ra ngoài.
13 Bóng đêm trải khắp, mây mù che phủ kín mít báo hiệu một cơn mưa sắp tới. Trong đêm tối, một bóng người thoăn thoắt nhảy qua nóc nhà cao thấp, trên vai vác một cái bọc lớn, không ngừng len lỏi ngóc ngách, sau cùng nhảy vào một lâm viên.
14 Bên cạnh chợt vang lên tiếng Trương Tuyết, “Độc này là như thế nào, ngươi có thể nói rõ một chút không?”Mọi người giật mình quay lại, mới nhìn thấy Trương Tuyết đã tỉnh, đang chậm rãi ngồi dậy.
15 Phòng ngủ kiểu cũ, mái ngói cao, xà nhà gỗ, cửa sổ dán giấy dầu,. . . Phùng Tuyệt ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt hiếu kì đem bốn phía chung quanh quan sát một lượt.
16 Khi Phùng Tuyệt có thể xuống giường lần nữa, đã là ngày thứ năm. Không biết bao nhiêu lần giật mình tỉnh dậy trong đau đớn. Đúng như Bùi Lãnh dự đoán, không chết ngay được, mà là sống không bằng chết.
17 Nghĩ lại thì, nghiệt duyên của Trần Dật và Tô Mặc được bắt đầu bằng một sự kiện hết sức đơn giản, đến mức không thể nào giản đơn hơn. Khi ấy, nhà họ Trần đã dời toàn bộ về Thao Châu.
18 Thao Châu là đất biên giới, dân cư chủ yếu là nông dân và thương nhân, hoặc người nước ngoài, đa phần còn lại đều là quân đội. Địa bàn được chia ra thành bốn khu vực tương tự ở Kinh Thành, lần lượt gọi là các trấn: Đông, Tây, Nam, Bắc.
19 Tâm trạng của Trương Tuyết cho tới thời điểm đó cũng coi như là ổn định. Thế nhưng trạng thái ổn định này chỉ duy trì được cho đến khi cơm trưa được dọn lên bàn.
20 Chương Hai Mươi Mốt: TruyTại quân doanh, mặc dù trời thu trong vắt, gió thổi hiu hắt thật đẹp, thật mát, thế nhưng nơi này, chướng khí ngập trời, người người u ám, đến con chuột cũng không dám chạy loạn.