1 1.
“Suỵt, chị Trình Vận. Cái người đàn ông kia có phải muốn trộm sách không? Nhìn anh ta cứ lén la lén lút. ” Tiểu Triết tới quầy hàng, nhỏ giọng nói thầm bên tai tôi.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6.
Lúc tôi về đến nhà, Đỗ Vệ Bình đang dựa lưng trên sofa.
3 10.
“Sao em lại đến Hà Lan du học?” Tôi hỏi Hàn Dạng Sơn.
“Em thích Hà Lan, đất nước này đủ thẳng thắn thành thật! Trong thành phố Amsterdam, khu làng chơi và cửa hàng tình dục san sát, các vụ án phong hoa trong phần trăm tội phạm cũng rất thấp.
4 17.
“Trong sáu người đó, em thích ai?”
Rời khỏi nhà hàng, trong lúc cùng nhau dạo bước về nhà, Đỗ Vệ Bình đã lên tiếng hỏi tôi.
Tôi mỉm cười lắc đầu.
5 22.
Trên sàn nhà đều là mảnh vỡ của bát đĩa. Đỗ Vệ Bình cầm hai cái cây, bắt chước theo diễn viên xiếc quay đĩa trên không.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
6 27.
Chiều Chủ Nhật, bên ngoài tiệm sách bỗng nhiên có tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Hình như có cuộc biểu tình. ” Tiểu Triết nói.
Tôi, Tiểu Triết và Con Cọp cùng nhau ra ban công xem huyên náo.
7 30.
“Em muốn đóng phim!” Cát Mễ Nhi tuyên bố với tôi trong tiệm sách.
“Là phim gì?” Tiểu Triết lên tiếng hỏi. Tiểu Triết là người hâm mộ chung thành của Cát Mễ Nhi.
8 34.
“Đáng tiếc! Đáng tiếc! Quá đáng tiếc!” Tôi cố ý nói trước mặt Đỗ Vệ Bình.
“Có chuyện gì?” Anh ngẩng đầu hỏi tôi. Anh đang viết thực đơn mùa thu cho “nhà hàng Độ Độ.
9 39.
"Anh cũng đọc ‘Những năm tháng ở thôn quê’ sao?" Tôi hỏi sang chuyện khác.
Anh gật đầu: "Thật muốn đi Provence một chuyến. "
Provence là một thị trấn nhỏ ở miền Nam nước Pháp.
10 1.
Bước vào tháng mười hai, những cửa hàng trên con phố gần nhà sách đã bắt đầu trang trí giáng sinh. Trên cột đèn giăng những bóng đèn nhiều màu sắc lấp lánh.
11 5.
Đi qua những con phố sầm uất náo nhiệt với sự lặng lẽ, tôi nhìn chiếc bóng tà tà nhỏ bé của mình trên mặt đất. Tôi vội vã bước nhanh hơn, để bản thân không đến mức thất thểu trên phố.
12
10.
Tình hình cứ như vậy lại trôi qua một tuần. Đến một đêm, lúc tôi về đến nhà, Đỗ Vệ Bình đưa một chiếc bưu thiếp đến trước mặt tôi.
“Của em!” Giọng diệu của anh có chút run rẩy, sắc mặt cực kỳ xấu.
13 14.
“Tại sao anh không thích xem ‘Súp gà cho tâm hồn?” Trên đường đi, tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.
Anh cười đáp: “Anh không chịu nổi cái kiểu nhàn nhạt như nồi nước nóng đó.
14 16.
“Hôm đó, khi ra khỏi nhà của em, Beethoven có níu kéo chị không buông không?” Cát Mễ Nhi đột nhiên hỏi.
Tôi nở nụ cười: “Nó đâu phải con người, sao lại níu kéo chị không buông chứ?”
“Vậy thì kỳ quá.
15 20.
Lúc này, tôi, Úc Úc và Đế Xu đang ngồi chờ trong một phòng ở quán karaoke.
“Anh ta rốt cuộc có tới hay không? Anh ta đã trễ một tiếng mười lăm phút rồi.
16 24.
Tôi cô đơn đi về phía nhà sách. Xa xa nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua đi lại trước nhà sách. Tôi đến gần để nhìn xem, phát hiện người kia hóa ra là con cọp.
17 28.
Lúc nhà sách sắp đóng cửa, Cát Mễ Nhi chạy đến, trên tay cầm nào là túi lớn túi nhỏ.
"Sao em lại đến đây giờ này?"
"Em vừa mua ít đồ ở gần đây.
18 1.
Bóng lưng đội chiếc mũ màu xanh lam kia từ từ quay đầu lại.
“Em về rồi à?”
Tôi ngỡ ngàng đứng lặng.
“Sao không bật đèn?” Đỗ Vệ Bình rời khỏi ghế sô pha, nhấn công tắt bật đèn sáng, ánh sáng bao trùm lên chiếc mũ xanh.
19 6.
“Em có già đi cũng không xấu đâu. ” Anh nói.
“Sao anh biết?”
“Người đẹp mới có thể thay đổi nhiều. ”
“Ý anh là sao?”
“Em đâu phải người đẹp, có già đi cũng sẽ không khác hiện tại là bao.
20 13.
Cát Mễ Nhi đã cạo trọc đầu, chuẩn bị để làm phẫu thuật. Cô ấy ngồi tựa trên giường, trên người tỏa ra mùi thuốc. Cô ấy vừa hát vang vừa bận rộn đan bít tất.