1 Nghe nói rất nhiều năm trước, có một địa nô (gần như kiểu nô lệ) sống dưới chân núi thượng cổ, sau đó Địa Nô này cưới một cô gái câm, sinh hạ ba nhi tử.
2 Bán Hạ xoay người nhìn bóng lưng Vô Mạt rời đi, chợt ý thức được, hắn đang cõng giỏ trúc đi trao đổi với đám ngoại tộc kia. Vậy trong sọt tre của hắn sẽ có cái gì?Nàng linh cơ nhất động, vội cao giọng nói: "Ngươi.
3 Khi Bán Hạ tỉnh lại, nàng nhìn căn phòng quen thuộc ngây người rất lâu. Muội muội Nhẫn Đông ở một bên lôi kéo tay nàng sưng mắt rơi lệ: "Tỷ, phụ thân hôm nay vẫn bất tỉnh nhân sự, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
4 Bán Hạ này không biết con sói có thể nghe hiểu lời của mình hay không, nhưng nàng vẫn nhịn không được mở miệng van xin: "Cha của ta bị bệnh, ông ấy sắp mất rồi, xin ngươi hãy để cho ta mang gốc nha nha thảo này đi, được không, ta muốn cứu phụ thân.
5 Bán Hạ thấy Vô Mạt tỉnh lại, vội lau nước mắt, tuy nhiên lau thế nào cũng không ngừng được. Vô Mạt ngồi dậy nhìn chằm chằm Bán Hạ, chân mày cũng nhíu lại: "Ai khi dễ cô?"Bán Hạ vừa khóc vừa lắc đầu nói: "Không có.
6 Lúc này bầy sói dần dần thu vòng vây tụ lại trung tâm, bọn chúng gầm gừ, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm hai nhân loại trong vòng kia, dường như muốn xé tan bọn họ thành từng mảnh.
7 Thân thể Tô lão cha mỗi ngày một tốt hơn, dần dần có thể xuống giường đi lại. Bán Hạ đỡ ông tới trước phòng chính, vái lạy Kiếm Linh được cung phụng ở chính giữa, trịnh trọng thắp hương dập đầu mấy cái.
8 Ai ngờ Vô Mạt chợt đưa bàn tay to lớn ra bắt lấy cánh tay của nàng, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Nàng chỉ cảm thấy mặt nóng ran, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu không nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại vừa vặn rơi trúng vào trên ngực để trần của hắn, ở đó có một giọt mồ hôi trong suốt đang theo cơ bắp bóng loáng chảy xuống, cuối cùng chảy đến đai lưng trên quần da dê, biến mất.
9 Có sự chấp nhận của Tộc trưởng, Bán Hạ rốt cuộc không phí sức đi thuyết phục phụ thân nữa. Dù sao phụ thân rất tôn kính Tộc trưởng, ông cả đời cũng sẽ không làm trái ý Tộc trưởng.
10 Trời đã hoàn toàn tối, Vô Mạt vẫn không mở cửa. Người Bán Hạ rất lạnh, trong lòng càng lạnh hơn. Nàng không chỉ một lần hoài nghi phán đoán của mình, nhưng lại một lần lại một lần bác bỏ.
11 Mặc dù Tô lão cha không còn bất kỳ ý kiến gì với hôn sự của Bán Hạ và Vô Mạt, nhưng thành kiến của ông với Vô Mạt cũng không biến mất, dù sao đó cũng là dã nhân uống sữa sói lớn lên a.
12 Hai người đối diện nhau không nói gì, một lát sau, Bán Hạ ôm bả vai, run rẩy. Trời thế này mà đứng ở bên ngoài, thật là lạnh a!Vô Mạt rốt cuộc cũng phát hiện ra, Bán Hạ nghĩ hắn sẽ mời mình mời vào nhà ngồi, ai biết người ta lại một mình đi vào nhà.
13 Khi Bán Hạ thấy làm Vô Mạt mặc trang phục tân lang thì thiếu chút nữa bật cười, thật may là nhịn được. Ánh mắt nóng rực của Vô Mạt nhìn chằm chằm Bán Hạ xinh đẹp động lòng người, trong nhất thời nhìn đến ngây người.
14 Vô Mạt đầu tiên là cả người cũng cứng ngắc, sau đó từ từ buông lỏng, đưa tay cẩn thận từng li từng tí kéo Bán Hạ vào lòng. Lúc ôm nàng vào ngực, chỉ cảm thấy có một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, cái loại mùi thơm đó, không như mùi hoa nồng nặc nhưng so với mùi hoa còn động lòng người hơn, đây là cảm giác mà Vô Mạt chưa bao giờ cảm thụ qua.
15 Vô Mạt bị Bán Hạ nhìn đến có chút xấu hổ, cổ gáy ửng đỏ, hỏi "Nàng nhìn ta làm cái gì?"Bán Hạ cười không ngớt, nhón chân lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc đen dài cuồng dã của Vô Mạt, phủi đi bụi đất trên mái tóc hắn.
16 Bán Hạ kinh ngạc: lúc này đã sớm qua giờ lên đèn, tại sao vẫn có người đến đây, lại nói, mấy ngày nay sau khi thành thân, còn chưa có thân thích người trong thôn nhân nào tới cửa đấy.
17 Vô Mạt thấy vậy, lúc này mới yên tâm, gật đầu nói: “Vậy nàng trở về đi, đi đường cẩn thận. ”Đúng lúc này, chợt nghe bên cạnh có người gọi tên Bán Hạ, quay đầu nhìn sang, là Nghênh Xuân cùng với Nhẫn Đông.
18 Hôm nay là Bán Hạ trở về nhà, nàng nghĩ phụ thân tuổi đã già, Nghênh Xuân cũng không phải là người biết làm việc, sợ sẽ khiến hôn sự của Nhẫn Đông có gì sơ sót, vì vậy muốn về xem một chút.
19 Bán Hạ ngay từ đầu đã phát hiện Vô Mạt là một người rất có tài giỏi, chẳng hạn như hắn nướng Gà rừng, cái loại mỹ vị đặc biệt này người Vọng Tộc rất khó làm ra, lại chẳng hạn như hắn tự dựng nhà trên cây, thật có thể nói là khéo léo tuyệt vời làm cho người ta kinh thán không thôi.
20 Cuộc sống trong núi rất đơn giản, mỗi ngày chỉ là cho gà ăn, hóng mát, rửa chén, nấu cơm. Nếu thời tiết tốt tuyết tan rồi, bản thân lại nhàn rỗi, liền hẹn mấy cô nương phụ nhân trong thôn cùng đi vào trong núi nhặt chút quả khô cùng với nấm lạnh khô, những thứ này nấu với cháo ngô phải nói mùi vị cực kì tuyệt vời.
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 29