1 Một chiếc Chevrolet màu đen bóng đang chạy vượt quá tốc độ trên đường quốc lộ từ Vân Nam đến Phú Ninh. "Âu Dương, có chuyện gì vậy?" Giáo sư Hà Điền nắm dây an toàn, vẻ mặt kinh hãi nhìn sang Âu Dương Sùng Hoa lái xe.
2 Chỉ là khi một tiếng bén nhọn đồng thời truyền đến, Chevrolet lại bị đạn từ sau bắn đến bắn trúng bình xăng. Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh nổ súng bắn phá kính chắn gió"Leo ra đi.
3 Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy. "Nương! Thật là xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi! Mọi người chạy mau.
4 Nữ tử bị người kéo cách xa Âu Dương Sùng Hoa. Âu Dương Sùng Hoa giương mắt nhìn, ánh mắt nhìn thẳng đến nam tử vừa đến thăm nàng. Người nam nhân này chừng năm mươi tuổi, gọi là lão gia.
5 "Lão gia, ta sẽ không để cho Sùng Hoa rời ta đi nữa. "Nhị phu nhân Âu Dương -Bạch Tố Nương trên mặt có một phần kiên quyết:"Bởi vì không có xem trọng Sùng Hoa, mới có thể phát sinh chuyện này.
6 Âu Dương Sùng Hoa chết đi sống lại làm cho không ít người ngạc nhiên. Thỉnh thoảng trong căn phòng lớn mấy này lại chật ních người. Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy những người này nhìn mình như quái vật, lúc này nhân sinh muôn màu tựa hồ đều hiện ra.
7 Mặt trời treo cao, hồ nước lăn tăn vài gợn sóng, trong lúc này không có sự xôn xao của ban ngày, chỉ như đêm tối yên tĩnh. Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đi đến một con đường nhỏ lát đá cuội.
8 Mãi nghĩ Âu Dương Sùng Hoa đã đi tới bên cạnh hồ nước, ngắm nhìn về nơi xa, càng nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi cạnh hồ nước. Trên cỏ nam tử mặc trường sam, đầu đội kim linh quan, sợi tóc đen như mực thoáng mất trật tự rơi xuống hai vai.
9 "A —— đại thiếu gia, đại thiếu gia"Âu Dương Sùng Hoa còn chưa kịp rời đi, chợt nghe được phía sau tiếng thét chói tai truyền đến, bàn tay thu vào. Chỉ thấy một bóng dáng hấp tấp chạy tới bên người Âu Dương Tề Duyệt, ngồi xổm xuống, nhìn xem thân thể cuộn mình trên mặt đất không ngừng kêu rên.
10 "Tiểu thư, người vừa rồi đi nơi nào, nô tỳ không phải đã dặn người biết đừng loạn đấy sao?" Ngân Tụ ngồi yên cầm áo choàng, vẻ mặt giống như bộ dạng muốn khóc, xuất hiện ở trước mặt Âu Dương Sùng Hoa.
11 Bạch Tố Nương bước nhanh tiến lên, muốn ngăn cản người hầu của Tô Thanh Tú đem Âu Dương Sùng Hoa mang đi. Nàng là nữ nhân yếu đuối làm sao chống được những người hầu to khỏe kia nên rất nhanh đã bị người hầu đẩy ngã trên mặt đất.
12 "Nương, người xem bộ dạng tiểu muội như vậy,người nghĩ rằng có thể làm ta bị thương sao?"Âu Dương Tề Duyệt nói sát vào bên tai Tô Thanh Tú, nhỏ giọng nói: "Nương, người muốn ta chết cũng trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Ta đường đường là Âu Dương đại thiếu gia, bị nữ nhân mười hai tuổi, còn là một kẻ ngốc chết làm bị thương?""Cái này"Tô Thanh Tú nghe Âu Dương Tề Duyệt nói, lập tức cứng lại.
13 "Sùng Hoa Sùng Hoa"Âu Dương Sùng Hoa không biết ai đang gọi mình, chỉ cảm thấy toàn thân đều giống như bị muôn ngàn tảng đá đè lên người. Đau đớn tựa hồ đang biến mất, muốn tỉnh lại nhưng không cách nào nhúc nhích được.
14 Lung Nguyệt vương triều bốn chữ này cơ hồ cướp lấy Âu Dương Sùng Hoa tất cả suy nghĩ, thế cho nên đằng sau Giáo sư Hà Điền còn nói cái gì, nàng cũng không có nghe lọt vào trong tai.
15 Âu Dương Sùng Hoa ngồi cuộn mình, một tay cầm một ly cà phê đã làm lạnh, một bên nhìn xem tài liệu trong tay. Lần này Giáo sư Hà Điền vừa đưa tới quy trình khai quật cái xác ướp cổ ngàn năm này.
16 Giáo sư Hà Điền chạy trở lại hầm băng, trên đường đi thấy tất cả mọi người bị bắn chết. Không phải là kẻ thù đã đi tới hầm băng chứ, Âu DươngGiáo sư Hà Điền nhìn bốn phía , tỏ ra hoảng sợ, cứ thế đi về hầm băng.
17 Vừa rồi thêm một phát, còn thừa lại vài viên đạn. Âu Dương Sùng Hoa bình tĩnh quan sát bốn phía, khi nàng nhìn thấy một cái bình chất lỏng đang lăn thì không đáy mắt không khỏi sáng ngời.
18 "Âu Dương, Âu Dương" Giáo sư Hà Điền ở bên cạnh kêu to Âu Dương Sùng Hoa, hắn phát giác được Âu Dương Sùng Hoa có gì bất thường. Âu Dương Sùng Hoa bỗng nhiên run rẩy, tay một bám láy Giáo sư Hà Điền, trong nháy mắt nhìn trong mắt của nàng toàn sát khí làm cho người ta sợ hãi.
19 Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua trên ngón tay không hiểu nhiều, hơn nữa trong nháy mắt nhiệt độ là chân thật , thực sự không phải là nàng ảo tưởng. Cho dù đến bây giờ, nàng vẫn có thể cảm giác được còn sót lại dư âm tuy nhiên chiếc nhẫn đã không hề sáng lên.
20 "Lão gia, gần đây ngài có phải hay không mệt nhọc quá mức, chẳng lẽ là trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Tố Nương nhìn Âu Dương Bằng có chút gầy đi , ân cần hỏi han.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 120