1 “Mặt”“Trúng đòn,bên đỏ thắng”Dương Thiên Thiên cởi mũ giáp ra,mỉm cười hướng về đối phương cúi đầu :“Sư huynh,cảm ơn đã chỉ giáo !”“Sư muội tiến bộ quá,ta đã không phải là đối thủ nữa rồi.
2 Không biết qua bao lâu,Thiên Thiên mở mắt tỉnh dậy. Cơn đau hình như đã biến mất,soái ca cũng chẳng thấy đâu. Nàng buồn bực nhìn xung quanh. “Đây là đâu nhỉ?”Một căn phòng được trang trí thật đẹp mắt,rèm cửa thêu hoa,cửa sổ được trạm trổ công phu,khéo léo,một bàn phấn trang điểm,trên còn có một chiếc gương đồng lớn.
3 Sau một canh giờ,nhận thức cuối cùng đã trở về với nàng. Đích xác nàng đã xuyên không. Xuyên không. Lão tặc thiên,nàng phải làm sao đây. Thiên Thiên đau lòng muốn chết,chỉ có nước khóc ròng.
4 Sau một hồi chật vật ăn đậu hũ soái ca,Thiên Thiên được đưa tới đại sảnh. Quả nhiên là quan lớn,đại sảnh rất tráng lệ,hai bên là hai bức hoành phi câu đối sơn son thiếp vàng,nét chữ như rồng bay phượng múa,khiến nàng nhìn mà muốn hoa mắt.
5 Xông pha giang hồ ! Nàng nhất định phải trốn đi. Chỉ còn hai ngày nữa thôi,nếu không đi khẳng định nàng sẽ vĩnh viễn trở thành cá chậu chim lồng,phí hoài tuổi xuân.
6 Thiên Thiên cứ thẳng hướng trước mặt mà đi. Dù sao đối với nàng,có đi đâu cũng giống nhau. Đêm nay nàng có lẽ nên rời khỏi đây đã,nếu để người của Dương phủ phát hiện,khẳng định sẽ không tốt đẹp gì.
7 Cuối cùng thì nàng cũng ở đây,trên chiếc xe ngựa đang nhằm hoàng cung thẳng tiến. Thiên Thiên tò mò vén rèm xe nhìn ra ngoài. Cách xe của nàng không xa,có rất nhiều chiếc xe khác nữa.
8 Nam nhân kia nhìn nàng chằm chằm ánh mắt dò xét. Thiên Thiên chợt thấy nóng mũi,động tới lòng tự tôn của nàng thì soái ca hay không cũng thế mà thôi. Nàng không kiêng nể gì,chỉ thẳng vào gương mặt tuấn mỹ kia mà mắng :“Nhìn cái gì mà nhìn.
9 “Tiểu thư,người không sao chứ,có thấy đỡ chút nào không ?”Tần Nhi bưng chén thuốc lại lo lắng hỏi. Tiểu thư của nàng hai hôm nay ốm nặng nằm liệt giường.
10 Người ta có câu :”Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,vô duyên đối diện bất tương phùng. ” Thật là chí lý. Hai ngày trước Phương Quân DI đều tới hoa viên nhưng đều không gặp được người muốn gặp.
11 Thư được gửi đi,ngay lập tức buổi chiều hôm sau có thánh chỉ ban xuống,cho phép nàng trở về Dương phủ. Thiên Thiên âm thầm đắc ý,quả nhiên vẩy thêm mấy giọt nước lên bức thư đó là đúng mà.
12 “Ngọc Nhi,vì sao ngươi lại xuyên qua?” Thiên Thiên nhìn Âu Dương Ngọc tò mò hỏi. “Ngã từ tầng 15 xuống. Mở mắt ra thì thấy mình đã ở đây rồi. Ngươi?”“Tai nạn xe cộ.
13 Thiên Thiên xoa xoa hai tay,nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lão thiên ơi,nàng vô tình,nàng biết sai rồi,nàng không nên nói xấu hoàng đế. Giờ thì nàng đã hiểu thế nào là cái miệng hại cái thân,ác giả ác báo.
14 Nhìn dáng vẻ tiều tùy của người con gái kia,trong lòng Phương Quân Di không hiểu sao chợt cảm thấy xót xa. Đúng là hắn cố ý muốn nàng phải chịu khổ,phải trả giá cho những lời đại nghịch bất đạo kia…Hắn là hoàng đế tôn nghiêm,nàng lại dám lấy hắn ra làm trò đùa,khinh thường hắn,rốt cuộc nàng coi hoàng đế như hắn vào đâu.
15 “Aa,Thiên Thiên,ngươi sao lại gầy ốm thế này. ”Thiên Thiên quay đầu,nhìn Âu Dương Ngọc một thân trang phục cấm vệ quân,hơi ngẩn người,chợt phì cười. ” Ngọc Nhi,trông mi cứ như bù nhìn vậy.
16 Mùa hè nóng nực ,ánh nắng chiếu xiên xiên qua hàng liễu rủ xuống mặt hồ lấp lánh,ráng chiều đỏ rực bao trùm không gian,cả Vạn Điệp cung như được nhuộm màu hoàng hôn,cổ kính,trang nhã nhưng không kém phần lộng lẫy.
17 Phương Quân Di lặng lẽ tới Vạn Điệp cung. Không ngờ người mà Ngọc Cầm muốn đi cùng lại là nàng. Hắn bất chợt mỉm cười. Quả thật nàng và Cầm Nhi rất hợp nhau.
18 “Thiên Thiên,ta xin được rồi,chuẩn bị đi chơi thôi. ”Người chưa thấy bóng mà tiếng đã tới trước,Âu Dương Ngọc lao vào Vạn Điệp cung với tốc độ như tên bắn,sung sướng lắc lắc tay Thiên Thiên.
19 Cỗ xe tứ mã một đường phóng mau ra khỏi Huyền Vũ môn,đi thêm một lát đã ra khỏi hoàng cung. Đường phố cổ đại thật vô cùng náo nhiệt ,hai bên đường hàng quán san sát,người ta đi lại tấp nập,cư dân trong thành ôn hòa phong nhã,cũng có rất nhiều nam nhân tuấn tú dễ coi,Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc không ngớt xuýt xoa,quả nhiên phong thủy rất tốt.
20 Thiên Thiên và Âu Dương Ngọc kéo nhau đi khắp các cửa tiệm,hàng rong. Đối với hai nàng,cái gì cũng thật thú vị,mới mẻ. Đường phố tuy không rộng,nhưng không khí thập phần thoải mái.