1 Đây là ngày thứ ba Trác Ngọc ở đại lục cổ quái này. Trong ba ngày này cô cũng chỉ dựa vào mấy túi bánh quy và bình nước trong hòm để duy trì sự sống (hòm này là hòm thuốc, chứ không phải hòm rương to đùng mà mn vẫn để đồ trong đó đâu nhé).
2 Đến khi Trác Ngọc mở mắt ra thì cô đã ở trong một sơn động rồi. Trong động tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Trác Ngọc chỉ cảm giác được mình phi thường xui xẻo, ông trời không có mắt dùng một đạo sấm sét đưa cô đến nơi quái dị này.
3 Trác Ngọc bị đói nên tỉnh lại, ngủ dậy thì thấy con Tỳ Hưu ở ngoài cửa động đang nướng thịt trên đống lửa, cái đuôi ở phía sau vẫn nhàn nhã lắc lư. Thấy Trác Ngọc đã tỉnh nó liền quay đầu về phía cô gầm to một tiếng, không ngờ âm thanh quá lớn khiến Trác Ngọc bị chấn động đến mức ngã về đằng sau.
4 Từ đó về sau, mỗi ngày sớm muộn gì Tỳ Hưu cũng sẽ nướng thịt cho Trác Ngọc hai lần, thỉnh thoảng còn có thể ngậm cô đến một sơn động tương đối gần dòng suối nhỏ để uống nước, còn lại phần lớn thời gian thì Trác Ngọc bị Tỳ Hưu nhốt trong sơn động.
5 P/s: Vì chương này nam9 biến thân rồi nên mình thay đổi cách gọi từ “nó” thành “hắn” nhé :DTỳ Hưu vừa rời đi thì đã là ba ngày, thì ra trong ba ngày này hắn ấn mình ở trong một huyệt động không cao không thấp chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời, đó chính là - biến thân.
6 Ánh nắng sáng sớm chiếu vào trên mặt Trác Ngọc làm cô chói mắt. Một tay Trác Ngọc che trên đầu, một lúc lâu sau mới dụi mắt ngồi dậy. Cô nhớ rõ hôm qua mình dựa trên cửa đá, sao giờ mở mắt lại thấy mình nằm trên da thú.
7 Nhìn Trác Ngọc ngoan ngoãn ngồi bên mình ăn thịt nướng, Địch Á thở phào nhẹ nhõm. Giống cái nhỏ như vậy là tha thứ ình đi, nghĩ vậy hắn cầm một miếng thịt nướng lên ăn.
8 Điều quan trọng hiện tại là làm quần áo. Quần áo Trác Ngọc trải qua mấy ngày nay đã bị rách hết không mặc được nữa, ngay cả chiếc áo khoác nhỏ cho Địch Á cũng đã thê thảm đến không nỡ nhìn, chỉ có thể miễn cưỡng che được cảnh xuân ở nửa người dưới.
9 Trác Ngọc mấy ngày nay vẫn luôn rất buồn bực. Kể từ ngày đó bên dòng suối nhỏ bị Địch Á hấp dẫn cho đến hôm nay, cho dù cô làm gì cũng không làm được.
10 Trác Ngọc dùng dây mây bện thành vài cái ba lô, lại dùng da hươu làm thành mấy cái ba lô nhỏ. Như vậy khi cô đi theo Địch Á vào rừng đi săn có thể mang thêm nhiều trái cây về sơn động.
11 Hai ngày nay Địch Á rất khổ não. Mấy ngày trước tâm tình Trác Ngọc không tốt hắn liền suy nghĩ đưa cho cô ít đồ để cô vui vẻ. Vì vậy hắn dậy sớm hơn bình thường, mỗi ngày đều săn những động vật khác nhau, để lại các loại da lông xinh đẹp, hái nhiều loại trái cây, tìm kiếm các loại đồ chơi đưa cho Trác Ngọc hi vọng cô có thể vui vẻ.
12 Hai người cứ như vậy bắt đầu cùng nhau săn thú. Mỗi sáng mang theo đồ dùng cần thiết, đóng kỹ cửa đá thì hai người xuất phát. Bình thường đều là Địch Á hóa thành thú cõng Trác Ngọc.
13 Sau khi hai người chuẩn bị đầy đủ đồ đạc thì lên đường. Vì đã có lá cây chuối tây tròn bọn họ cũng không sợ ánh mặt trời nữa. Có những tối không tìm được sơn động để nghỉ ngơi, Địch Á sẽ tùy tiện đào một cái sơn động nhỏ có thể chứa được hai người, hoặc là hóa thành hình thú ôm Trác Ngọc lên cây tìm một chỗ tương đối ổn thỏa để nghỉ ngơi.
14 Buổi tối hôm đó bọn họ tìm được một nơi nghỉ ngơi gần vườn thảo dược. Sau khi dọn dẹp cỏ dại thì bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Tối hôm nay Địch Á săn được một số động vật nhỏ.
15 Rừng rậm ồn ào náo động vào giờ khắc này dần dần yên tĩnh lại, có vẻ an bình mà ôn hòa. Nhưng Trác Ngọc biết đây chỉ là ảo giác. Mùi máu tươi nồng nặc như vậy nhất định sẽ thu hút dã thú đến đây.
16 Chờ đến khi Trác Ngọc nghỉ ngơi khỏe lại, hai người liền xách hành lý tiếp tục lên đường. Quan hệ của hai người dường như vì lần sóng vai chiến đấu này mà lại gần thêm không ít.
17 Quyết định qua đêm ở đây, Địch Á cùng Trác Ngọc liền đi săn thú. Họ bắt được một con dê toàn thân ngũ sắc, lớn bằng con sơn dương mà trước kia Trác Ngọc đã gặp, cô gọi nó là dê ngũ sắc.
18 Đau đớn trên thân thể làm Trác Ngọc thoáng tỉnh táo lại một chút. Cô lúc này mới phát hiện ra Địch Á đang nằm trên thân thể mình. Không cần nghĩ cô cũng biết mình và Địch Á đang làm gì.
19 Trác Ngọc ngồi trên lưng Địch Á từ từ trở về. Dọc theo đường đi côn trùng kêu vang, chim hót líu lo khiến trong lòng Trác Ngọc càng thêm phiền não. Cô cảm thấy Địch Á là cố ý, biết rõ trái cây này có tác dụng kích tình, nhưng hắn thấy cô ăn cũng không ngăn cản, chính vì muốn sàm sỡ cô, làm cho người ta thật giận.
20 Mấy ngày sau Trác Ngọc vui mừng phát hiện loại trái cây có vị mặn kia sau khi phơi khô thì bên trong tất cả đều là những hạt muối ăn nho nhỏ tinh mịn.