1 Có một số việc đến lúc mình hiểu ra thì đã không còn kịp nữa.
Đến tột cùng là tại sao mọi việc lại có thể tiến triển theo hướng này? Bản thân Việt Tiền Long Mã cũng không biết.
2 “Chị thật thơm, thật mềm, rất giống như trong giấc mơ của em. ” Việt Tiền Long Mã ngậm lấy nhụy hoa phía trước ngực của Hổ Phách, dùng đầu lưỡi liếm láp, dùng răng cắn nhẹ, giống như trẻ con đang bú sữa.
3 Mút vào rút ra cắm vào, kèm với tiếng nước dinh dính là tiếng rên rỉ đứt quãng của Hổ Phách. Đầu lưỡi thô ráp tinh tế ma sát hoa huyệt non mịn, Long Mã ngây ngô liếm láp, khiến cho cô không biết sẽ có kích thích thế nào ngay sau đó.
4 Hổ Phách khó nhịn vặn vẹo thân thể, cô cảm giác được tinh dịch vừa nhiều vừa nóng của Long Mã đang nằm trong tử cung mình, quá nhiều đến mức chứa không nổi mà theo miệng tử cung tràn ra hoa huyệt, cuối cùng dương vật của thiếu niên hoàn toàn bắn hết vào bên trong trở nên có chút mềm, nhưng cậu không rút ra mà còn ác ý ở bên trong quấy phá, phát ra tiếng nước dinh dính.
5 Không nên coi thường thể lực thiếu niên mỗi ngày đều được vận động đều đặn và với thời gian lớn, Hổ Phách thét chói tai, cả thân thể đều mềm nhuyễn, hai mắt thất thần, môi anh đào khẽ nhếch, dâm thủy theo đùi chảy đầy đất.
6 Lúc tiếng chuông điện báo của di động không ngừng kiên trì vang lên sau hai lần, Hổ Phách từ trong chăn vươn ra bàn tay như bạc ngọc, hai mắt nhắm nghiền sờ soạng đầu giường phát ra động tĩnh nhẹ, có người cầm lấy tay cô ở trên màn hình điện thoại di động vuốt một cái để nhận nghe điện thoại, sau đó đặt điện thoại ở bên tai cô.
7 Bất Nhị Chu Trợ đi vào phòng học ở phía trước khi chuông báo giờ học vang lên, mỉm cười cùng các học sinh chúc nhau buổi sáng tốt lành, bất quá bàn trên của cậu ta là Lục xuyên Hổ Phách không có phản ứng, cả người nằm sấp ở trên bàn học, bộ dáng không chút tinh thần cực kỳ lười biếng.
8 Thời điểm nghỉ trưa gần kết thúc, Long Mã cùng Hổ Phách mới từ trên tầng bước xuống, Hổ Phách để Long Mã đi trước còn bản thân mình thì đến toilet cũ trong tòa nhà để sửa sang lại một chút.
9 “Thật quá đáng. . . Không cần khi dễ tôi. . . ” Đôi chân dài nhỏ của Hổ Phách quấn lấy người Bất Nhị, ánh mắt bị che kín, tay cũng không thể động đậy, hoa huyệt vừa mới bị côn thịt thô to đánh phá khiến toàn thân cô mềm nhũn không chịu nổi, dâm dịch theo cửa huyệt chảy ra, cô khó nhịn vặn vẹo eo, dường như là muốn tiếp tục sáp nhập thô bạo như vậy: “Rõ ràng.
10 “Xin lỗi, không có Fanta cậu thích, chỉ có nước chanh thôi. ” Hổ Phách lấy một lọ nước chanh từ trong tủ lạnh ra đưa cho Long Mã: “Đã chờ tôi lâu lắm rồi sao, có chuyện gì không?”
Long Mã cầm lấy cốc nước chanh, thuận thế kéo Hổ Phách lại về phía mình, lôi kéo cô đổ ở trên ghế sofa, sau đó cả người cậu đều nhào vào trên người cô, nhanh như chớp đặt cốc nước chanh sang một bên, sau đó không thất cứ động tác nào khác, mà chỉ ôm chặt Hổ Phách như vậy, đầu cậu dán tại ngực của cô, lẳng lặng không nói chuyện.
11 Ngày qua ngày, việc cô cùng với hai người con trai cùng lúc dây dưa dường như đã trở thành một thói quen của Hổ Phách.
Cô với Việt Tiền càng lúc càng giống như một cặp tiểu tình nhân, hôm nay cô lại cùng Việt Tiền lén lén lút lút đi đến sau góc tường để dùng cơm cùng nhau, hai người có thể dựa vào vách tường mà cùng nhau nghỉ ngơi, sau đó hoàn toàn không mang theo chút dục vọng nào mà hôn môi.
12 Trên bục giảng giáo sư đang dạy đến văng cả nước bọt, Bất Nhị tay chống cằm nhìn về Hổ Phách ở phía trước đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày nay Hổ Phách dường như rất không tinh thần, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi sao? Nhưng từ lần trước sau khi hai người ở quán trọ tình yêu, cũng đã bốn đến năm ngày không có ở cùng nhau, chẳng lẽ là Việt Tiền? Quả nhiên thật sự là không cam tâm mà, nếu như chỉ có mỗi một mình một người là tốt nhất.
13 Ngọn đèn ái muội chính là điểm thú vị ở khách sạn, so với Lục xuyên Hổ Phách mưới tám tuổi thì Lục xuyên Hổ Phách mười lăm tuổi lúc đó thật sự là cực kỳ nhỏ bé, giống như chú cừu non đang chờ đợi làm thịt bị chàng trai cao lớn đè dưới thân, đôi chân thon dài bị tách rộng ra.
14 Ba năm, Lục Xuyên Hổ Phách đã sớm đem một lần điên cuồng này vứt vào sọt rác của trí nhớ, bắt đầu còn có chút lo lắng, sau này cũng dần dần không để ở trong lòng, không nghĩ tới bỗng nhiên bất ngờ trong lúc phòng ngự lại gặp hắn một lần nữa.
15 “Long Mã. . . em. . . ”
”Em có thể nhìn ra. . . “ Việt Tiền ôm chặt lấy Hổ Phách, khiến cho cô cảm giác như sắp hít thở không thông: “Hai người còn hôn nhau.
16 “Không thể. . . Chỉ có này là truyệt đối không thể. . . ” Việt Tiền gắt gao ôm lấy Hổ Phách, “Nhất định phải chờ Long trở về rồi cùng chị nói chia tay, sau đó chân chân chính chính cùng với tôi, không được đổi ý!”
”Nhưng là cậu có biết không? Tôi ấy, đã cùng với người khác lên giường.
17 Đang ngẩn người sao? Không đúng gì cả.
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cầm tách cà phê đen lên nhấp một ngụm, tiếp tục quan sát người đang thất thần ở phía đối diện.
18 Mặc dù đã kéo rèm cửa sổ lên nhưng giữa ban ngày đầy đủ đầy đủ ánh sáng mọi thứ vẫn được ánh sáng chiếu rõ mồn một, Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng nhìn từng cái từng cái quần áo trên người Hổ Phách đang được cởi xuống ở trước mắt, da dẻ trắng nõn như sữa tươi lộ ra ở trong không khí, trong mắt mang theo điểm mờ mịt e lệ, lông mi thật dài cong vút chớp nhẹ, cô khẽ nhắm mắt lại, sau đó nhìn thẳng vào Bình Đẳng Viện.
19 Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng nhìn Hổ Phách bị cậu đè khóc ở phía dưới, rõ ràng đã có không ít đàn ông làm qua rồi, nhưng là phản ứng thân thể cô vẫn còn là ngây ngô như trẻ con, thoáng dùng sức 肏 mấy cái là có thể đem cô đưa lên cao triều.
20 Dù sao cũng là tự mình dẫn người ta ra khỏi nhà, Bình Đẳng Viện cũng không ép buộc quá nhiều, chỉ làm hai lần rồi ôm người đi vào phòng tắm, sau đó mơ mơ màng màng ôm lấy Hổ Phách mất đi ý thức cùng nhau ngủ trên giường.