1 Dư Vũ Lam ngồi trong căn phòng tối , trong lòng nơm nớp sợ hãi , lúc nãy chủ nợ của cha cô - Đường Lãnh Phong đã sai người bắt nhốt cô vào đây. Căn phòng tối như mực , không chút ánh sáng , vừa nãy lúc bị đẩy vào cô còn thấy một cái giừơng tròn to , bên cạnh là cây đèn bàn , nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào , vậy mà bây giờ chỉ còn một mảng đen tối.
2 Liên tiếp mấy ngày liền Đường Lãnh Phong không về nhà , Dư Vũ Lam thì lặng yên ở trong phòng. Người giúp việc trong nhà đều đặn mang cơm cho cô nhưng cô chỉ ăn một chút rồi để đó , có lúc còn không động đến.
3 Dư Vũ Lam ngồi đợi anh trong bếp cho đến khuya , vì đói quá nên cô đã tự ý ăn trước , nhưng cô vẫn phải chờ Đường Lãnh Phong về để dọn dẹp. Cô ngồi chờ mãi cho đến khi ngủ lúc nào không hay.
4 Dư Vũ Lam ở Đường gia cũng đã hơn 3 tháng , hằng ngày cô luôn đi theo anh , anh sai cô làm gì thì cô bắt buộc phải làm theo. Không biết từ bao giờ cô đã thích nghi với cuộc sống có anh.
5 Mưa vẫn không ngớt , càng ngày càng to hơn , Đường Lãnh Phong đã lấy chút củi khô trong hang để nhóm lửa. Ánh mắt vô tình liếc nhìn Dư Vũ Lam. Chỉ thấy cô liiên tục run lẩy bẩy.
6 Vài ngày sau đó , cơ thể Dư Vũ Lam đột nhiên có những chuyển biến kì lạ. Cô thường hay mệt mỏi , lại khó chịu trong người. Đường Lãnh Phong cũng thường xuyên nói chuyện với cô hơn trước.
7 Tại nhà hàng Pentol , hàng chục người ra vào. Đường Lãnh Phòng nắm tay Dư Vũ Lam bước xuống xe , chậm rãi bước vào trong. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía anh.
8 Dư Vũ Lam ngồi dựa lưng vào đầu giừơng. Đôi mắt vô hồn chung thủy nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không biết bây giờ là sáng hay tối. Đối với cô bây giờ , xung quanh chỉ toàn màu đen.
9 Vương Trấn lái xe trở về nhà , anh bế cô vào trong. Lúc nãy vì quá mệt nên cô đã ngủ thiếp. Ngôi biệt thự của anh cách Đường gia rất xa , quản gia thấy anh liền cung kính cúi đầu chào.
10 Buổi trưa , anh có hẹn với một đối tác làm ăn. Hoàng Phủ Lâm và Đường Lãnh Phong vừa đến đã thấy người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ sát đất trong quán cafê Violet.
11 Hoàng Phủ Lâm trở về biệt thự của anh và Đường Lãnh Phong. Bây giờ đã gần tối , anh bước vào nhà , chỉ nhìn thấy Đường Lãnh Phong đang ngồi trên ghế sofa thưởng thức ly rượu Wishky.
12 Vài ngày sau đó Dư Vũ Lam thường xuyên đi ra ngoài gặp Đường Lãnh Phong , Vương Trấn dạo này công việc rất nhiều nên không để ý đến việc đó. Vì anh thường về nhà trễ nên không biết , chỉ nghĩ rằng cô ở nhà vẽ hay ngồi hóng gió đến một ngày mới phát hiện ra.
13 Hơn một năm từ ngày mưa tầm tã đó , ngày mà Dư Vũ Lam bỏ đi khiến tim Đường Lãnh Phong như rạn vỡ cuối cùng cô cũng đã tha thứ cho anh !. . . Kể từ khi anh bị thương Dư Vũ Lam luôn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc anh nhưng vì mắt cô không nhìn thấy gì nên phải nhờ Tiểu Đào giúp đỡ.
14 Dư Vũ Lam nằm trên chiếc giừơng êm ái trong phòng , cô lăn qua lăn lại không thể ngủ được ! "Ưm. . . " - Ngáp nhẹ một cái , không hiểu sao cô thấy rất khó ngủ , chợt cánh cửa phòng mở ra.
15 Chuyến bay kéo dài vài tiếng , cả bốn người đặt chân xuống Đài Loan rộng lớn. "Tiểu thư , chắc phải chia tay cô ở đây rồi. " - Tiểu Đào mỉm cười. "Tại sao ?" - Dư Vũ Lam ngỡ ngàng không lẽ Tiểu Đào định đi đâu !?"Hai người có cuộc sống riêng , em không nên làm phiền!""Không được !""Tiểu thư.
16 Là một buổi sáng như thường ngày , nhưng lại khác lạ với Dư Vũ Lam. Cô cảm giác cơ thể mình có gì đó rất khó chịu , như đáng bị ai đó ôm chặt , phía dưới lại có cảm giác gì đó mềm mại nhưng lại khiến cô đau đến hô hấp không đều.
17 Từ khi có thai cơ thể Dư Vũ Lam càng ngày càng suy nhược , dù Đường Lãnh Phong có chăm sóc hay bồi bổ cô thế nào thì cũng không khá lên được. Bây giờ đã là cuối đông , bụng cô cũng đã to hơn trước.
18 "Hai đứa bé kháu khỉnh thật đấy. Là một trai một gái nữa nè. " - Tiểu Đào ôm đứa bé trai trên tay , da vẻ nó hồng hào trắng mịn , cặp mắt đen láy khẽ mở ra , bàn tay nhỏ xinh đưa lên , khi thấy cô đưa tay chạm vào mặt mình liền nắm lại , híp mắt cười.