1 "Bùm "Sâu trong hoa viên, tiếng rơi xuống rơi vang lên, bọt nước văng khắp nơi, làm đàn vịt trời trong hồ kinh sợ bay mất"Hay cho thiếu phu nhân Vạn gia ôn lương thục đức, hay cho tam phẩm cáo mệnh phu nhân.
2 Thấy Chương Vân lên tiếng, Bạch Chỉ bớt lo lắng, nhưng cũng không đứng dậy mà càng cao giọng, khóc lóc nói: "Di nương cứu mạng, có người muốn đánh chết nô tỳ!"Chương Vân Kinh ngạc nói: "Có loại chuyện này sao?" Nhìn bốn phía chung quanh, lại không thèm nhìn Bùi Nguyên Ca, sắc mặt giận dữ nói: "Chưa nói đến thanh danh Bùi phủ của chúng ta, chỉ nói riêng Bạch Chỉ từ nhỏ đã hầu hạ Tứ tiểu thư, lại luôn trung thành, tận tâm tận lực, gần đây rất được Tứ tiểu thư coi trọng.
3 "Tiểu thư, tiểu thư. . . "Trong mơ màng, tựa hồ cảm giác có ai đẩy nàng, còn gọi khẩn thiết, Bùi Nguyên Ca cố sức mở mắt ra, phát hiện đã nửa đêm, bốn phía yên tĩnh, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, cùng với đèn cầy trong phòng chập chờn, rọi sáng khoảng không trống vắng.
4 "Nữ nhi hiểu được, là phụ thân muốn tốt cho con. Nếu Trấn Quốc Hầu phủ vì bất mãn với con mà lui hôn, thì dù con có gả qua đó, bọn họ cũng sẽ không đối xử tử tế với con.
5 "Di nương đừng trẻ con như vậy, bôi thuốc vẫn an tâm hơn. Dù sao di nương vì ta mà bị thương, nếu người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Nguyên Ca nhất định sẽ áy náy cả đời!" Bùi Nguyên Ca làm sao để nàng ta qua mặt dễ dàng, cười nói, vẫn như cũ cố chấp muốn bôi thuốc cho Chương Vân.
6 Trong thư phòng, cái vạc bằng đồng chạm trổ hình con sư tử đang ngồi, ngẩng đầu hướng thiên, trong miệng nhả ra từng đợt khói trắng, lượn lờ tản khắp không khí.
7 Đêm khuya vắng người, ánh trăng như sương. Bùi Nguyên Ca nằm ở trên giường, nhưng không ngủ, dừng mắt nhìn vào trong màn đêm đen, trong lòng thầm tính toán, phải làm thế nào mới có thể trừ bỏ Quế mama.
8 "Tứ muội, ta đến tìm muội tán gẫu đây, nhưng muội đừng chê ta phiền nha!" Sáng sớm, Bùi Nguyên Dung đã đến Tĩnh Xu trai, trên đầu cài trâm vàng khảm ngọc lưu ly, áo đỏ thẫm thêu hoa văn kim tuyến, phối với váy dài màu thạch lựu, có một lớp váy trắng lót tinh tế, như hoa rạng ngời vào buổi sớm.
9 Bùi Chư Thành nhíu chặt chân mày, quát: "Chuyện gì xảy ra? Không biết tứ tiểu thư bệnh sao? Nhốn nháo như vậy, còn ra thể thống gì?"Chỉ thấy một nha hoàn mặc y phục xanh nhạt chạy vội vào, sau khi hành lễ, mới nói: "Hồi lão gia, Tử Uyển ở Kiêm Gia viện nói là phụng mệnh phu nhân đến thăm Tứ tiểu thư.
10 Quế mama làm việc luôn cẩn thận, nếu không mười phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết. Nói như vậy, là có người đã lén bỏ mỹ nhân lệ vào, nhằm hãm hại bọn họ sao? Ánh mắt hoài nghi tập trung vào Tử Uyển đang quỳ dưới đất, Chương Vân chậm rãi nói: "Kỳ quái, chén thuốc tứ tiểu thư uống vẫn luôn tốt, tại sao phu nhân vừa phái Tử Uyển ngươi tới, liền có vấn đề?"Ngụ ý rất rõ ràng là hoài nghi Tử Uyển động tay chân.
11 Bởi vì Bùi Nguyên Ca cầu tình, hơn nữa vì câu "tích âm đức" kia, cuối cùng Bùi Chư Thành vẫn tha cho Quế mama một mạng, đánh năm mươi trượng, đuổi ra khỏi phủ.
12 Đi vào thư phòng, hóa ra Bùi Chư Thành thấy trời quang nắng đẹp, hắn lại rảnh rỗi, nên muốn dẫn Nguyên Ca đi ra ngoài một chút. Ngồi thoải mái trong xe ngựa, Bùi Nguyên Ca vụng trộm nhấc rèm cửa lên, che mặt bằng một tấm lụa mỏng, đánh giá bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt.
13 Bùi Chư Thành trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ hắn chưa nhìn ra tinh diệu bên trong? Ngưng mắt nhìn ván cờ, lại chỉ thấy tinh điệu “nổi” mà ai cũng nhìn thấy, quân đen ban đầu còn thưa thớt phân tán khắp các nơi, nhưng dần dần bị quân trắng ăn hết hầu như không còn, chỉ còn tàn binh cuộn mình cố thủ ở vùng tây bắc mà phạm vi quân trắng lại càng lúc càng lớn, thế cục ván cờ rõ ràng nghiêng về một bên, quân trắng thắng cục sớm đã định.
14 Tin tức Bùi Nguyên Ca đấu kỳ ở Giám hiên hắc bạch kỳ, thắng được Lưu ly thất thải châu nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành, như thủy triều dâng trào, nghị luận sôi nổi.
15 Trong gian phòng rộng lớn, Bùi Chư Thành đang cùng một nam tử mặc áo bào cổ tròn màu hổ phách nói cái gì đó, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu, nhìn đoàn người Trần Khải Minh, bất giác nhíu mày, chẳng lẽ Ca nhi lại gây chuyện? Thần sắc mang theo sầu lo.
16 "Làm cái gì" Bùi Chư Thành cười lạnh, tiện tay cầm ra một quyển thi tập cũ kỹ, ném tới trước mặt Trần Khải Minh, phẫn nộ quát, "Ngươi trợn to mắt chó của ngươi nhìn rõ cho ta, Vịnh mai thi này, là mười sáu năm trước bản tướng quân đưa bằng hữu rời kinh, trên đường đi gặp hoa mai ban sớm mà làm ra, năm đó mọi người đều biết, đã ghi chép lưu lại trong Tướng quân thi tập của ta.
17 "Nương, vì sao ngươi đem vải Vân cẩm tốt như vậy đưa cho Bùi Nguyên Ca? Còn có bộ trang sức nạm vàng khảm ngọc nữa!" Trong Tứ đức viện, Bùi Nguyên Dung đang chọn lựa trang sức y phục cho Hoa yến, tuy rằng mọi thứ quý giá đắt tiền trước mặt, chút cũng không kém Bùi Nguyên Ca, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu, tiểu tiện nhân sao xứng chi phí giống nàng?"Nàng ta hiện tại là tâm can bảo bối của phụ thân ngươi, lại là đích nữ, ta không thể khắt khe.
18 Một nữ tử yêu kiều đứng dưới giàn hoa màu tím nhạt, khuôn mặt trắng hồng, con ngươi linh hoạt như làn nước dao động, đoan trang nhưng không mất đi vẻ quyến rũ, mũi ôi anh đào, phong tư thanh nhã.
19 Ôn Dật Lan muốn giải thích, nói rằng vì đang ở cung của Liễu quý phi, nàng mới nói như vậy. Nhưng không cách nào bác được Diệp Vấn Quân chất vấn, nôn nóng đến mức cả ngươi run rẩy.
20 Mọi âm thanh đều dừng lại, Bùi Nguyên Ca có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người trên đại điện đều tập trung ở trên người mình, hơn nữa còn một ánh mắt đạm bạc, u lãnh, giống như đâm vào lưng nàng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138