1 Đứng ở tầng mười tám của đỉnh tòa nhà, cô rủ xuống lông mi dài, niêm phong cảm xúc cuồn cuộn cất vào ở đáy mắt, mặc cho gió lạnh hoành hành. Hơi thở hấp dẫn nào đó làm như đang lan tràn không tiếng động, ngẩng đầu lên, hít vào một hơi thật sâu, tập trung suy nghĩ, đè xuống dao động trong lòng, để tỉnh táo dần dần thay thế buồn bã.
2 "Bốp" một tiếng giòn vang, trên mặt người đàn ông thực sự đã trúng một bạt tai. An Dĩ Nhược không có chiều cao ưu thế của Mễ Ngư, nhưng lực tay cũng không nhỏ, đánh vào trên mặt có chút đau rát.
3 "An tiểu thư, xin cô phối hợp. " Mục Nham nhíu mi, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, tay phải khẽ ấn xuống mặt bàn, kiên nhẫn không còn nhiều. "Tôi đã nói rồi, tôi không biết.
4 An Dĩ Nhược và Mễ Ngư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Trình Mạc Phỉ là bạn thân của các cô lúc kết bạn thời đại học, ba người sinh hoạt bốn năm ở trong một căn phòng, tình bạn đã được gây dựng vào khi đó.
5 Mãi hôn đến hai người đều có chút thở gấp, Tịch Thạc Lương mới trượt ra khỏi môi của cô, nhưng cánh tay không có buông lỏng, vẫn ôm cô ở trong ngực như cũ, khuôn mặt thanh tú chôn vùi ở trên cổ cô nhẹ nhàng cọ xát, chóp mũi quay chung quanh mùi hương nhẹ nhàng tự nhiên trên thân thể của cô.
6 "Cô nhìn kỹ xem có ấn tượng với người nào. " Mục Nham đứng ở ngoài cửa sổ thủy tinh, dùng ánh mắt ý bảo An Dĩ Nhược nhìn về phía năm cô gái đều ăn mặc khác nhau ở bên trong.
7 "Hai người các cô làm gì vậy, trên mặt tôi có cái gì?" Mục Nham khẽ chau mày, vô thức đưa tay sờ sờ ở trên mặt, "Đừng như khúc gỗ nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, rất đáng sợ.
8 "Cô làm gì đấy?" Mục Nham phản ứng nhanh, dơ tay chặn lại Mễ Ngư vung tới cái tát, mặt lạnh chấn vấn. Sao cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách vậy, vừa rồi còn cười như gió xuân, chuyển thân công phu một cái thì trở mặt, cánh cửa cũng không có gõ hung hăng xông tới văn phòng của anh, đưa tay đánh vào trên mặt anh.
9 Mục Nham đưa An Dĩ Nhược đến bệnh viện đổi thuốc xong, cố ý đưa cô về nhà. "Tôi và anh dường như không quen, đúng không?" Cô nhắc lại đề tài cũ, không phải không cảm kích, chẳng qua là trên đường đi di động của anh vang lên mấy lần, xem ra là thúc giục anh đi nơi nào, An Dĩ Nhược thật sự không muốn phiền anh, nhưng rõ ràng Mục Nham cũng chẳng hề nghĩ như vậy.
10 Lúc tảng sáng, cả đêm không ngủ, An Dĩ Nhược bò dậy nấu chocolate sữa, trước kia ở nước Pháp học thiết kế thì thường xuyên thức khuya, cô dưỡng thành thói quen uống chocolate sữa, mặc dù cà phê có tác dụng nâng cao tinh thần, cô cũng không thích cái loại hương vị đắng đắng đó.
11 Thành thạo trang điểm cho Mễ Ngư xong, An Dĩ Nhược đến phòng thay đồ đổi đồ. Giày gót nhỏ bảy tấc, quần ống thẳng cắt xén vừa người, đai lưng hoa râm màu sáng, một chiếc áo khoác nhỏ màu đen thời trang, tay áo được cô kéo cao chút ít, lộ ra cánh tay mảnh mai xinh đẹp, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ kiểu dáng rất đặc biệt là trang sức duy nhất trên người, tóc quăn xõa tung tùy ý lại không mất trang trọng hơi gộp lên, vô tình hay cố ý để lộ ra xương quai xanh khêu gợi của cô, cổ non mịn trắng như tuyết lộ hết không thể nghi ngờ.
12 Ánh sáng bốn phía đều lờ mờ, duy chỉ có một chùm ánh sáng êm dịu chiếu vào trên người cô, giống như cô bé lọ lem trong đồng thoại, An Dĩ Nhược đứng trên giày cao gót quai nhỏ, vững vàng đi tới sân khấu trải dài thật dài, tiếp nhận ánh mắt sáng quắc dưới sân khấu.
13 Trên mặt người phụ nữ hiện lên nụ cười mỉa mai, nhìn kỹ một chút, nét mặt có vài phần giống với người phụ nữ bị bắn chết ngay tại chỗ trong vụ án buôn lậu thuốc phiện.
14 "Đội trưởng Mục làm việc hiệu suất quả nhiên phi thường. " Họng súng vẫn để ở bên gáy của Thần Thần, đáy mắt của người phụ nữ hiện lên một tia đau xót không dễ phát giác, hít một hơi thật sâu, "Mục Nham, vì sao không thể buông tha cho tôi.
15 Ánh sáng đèn chùm thủy tinh mờ nhạt hòa với ánh trăng lành lạnh tỏa chiếu ở trên mặt Mục Nham, vẻ mặt anh nghiêm nghị lạnh lùng, lông mày đen đậm hơi nhíu lên, hai mắt sắc bén dị thường, tối nay dường như anh có nỗi buồn sâu sắc, vẻ lo lắng đầy bụng tích tụ ở giữa lông mày, làm cho người ta hoàn toàn đoán không ra tâm tư.
16 Tịch Thạc Lương chọc hai tay vào trong túi quần tây dựa vào vách tường ở hành lang, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt An Dĩ Nhược chưa khôi phục lại huyết sắc ngồi ở ngoài phòng giải phẫu, trong lòng không biết là cái mùi vị gì.
17 Mục Nham chuyển công tác trở về thành A không lâu, nhưng đã từng đại diện trong đội báo cáo công việc với lãnh đạo cấp trên không chỉ một lần, cho nên cũng không xa lạ gì với vị thị trưởng An ở trước mắt này.
18 Lúc Mễ Ngư trở về thì nhìn thấy An Dĩ Nhược nằm sấp ở trên sàn nhà vẫn không nhúc nhích, sợ tới mức hồn cũng bay mất, vừa gọi vừa xông tới ôm lấy cô: "An Dĩ Nhược? Cậu làm sao vậy? An Dĩ Nhược?""Cậu đã về rồi à?" An Dĩ Nhược mệt mỏi mở mắt ra, nước mắt trên mặt sớm đã khô, mắt có hơi sưng, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười ảm đạm, "Làm cậu sợ rồi hả?" Thấy Mễ Ngư trừng cô, cô nói: "Tâm tình không tốt, tớ thử tự sát đấy.
19 Hôm nay Mục Nham nói đặc biệt ít, không hay nói bằng trước đây, An Dĩ Nhược cho rằng anh bị Thần Thần làm ệt mỏi, sợ làm lỡ anh nghỉ ngơi, chuẩn bị rời đi, trước khi đi không quên dặn dò: "Anh nghỉ ngơi thật tốt, đừng vội xuất viện, ngày mai tôi lại đến.
20 Nhớ rõ Balzac[1] đã nói qua: "Yêu thương là một ẩn số, nó chỉ sống ở sâu trong nội tâm của mỗi người. "[1] Honoré de Balzac (1799 - 1850) là nhà văn hiện thực Pháp lớn nhất nửa đầu thế kỷ 19, bậc thầy của tiểu thuyết văn học hiện thực.