1 Chiếc di dộng nhỏ nhắn đặt trên đầu giường rung lên từng hồi, tiếp đó bên trong phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng chuông điện thoại. Tấm chăn dày trên giường lúc này bị xốc một góc lên, chỉ nhìn thấy một bàn tay nhỏ từ trong chăn thò ra, sờ sờ lên tủ đầu giường.
2 Xác định bản thân đã thoát khỏi người xấu, toàn thân Phúc Viên Viên lúc này như nhũn ra, tựa người trong thang máy. Đến khi ra khỏi thang máy, cô liền không quay đầu trực tiếp chạy khỏi tòa nhà Lạc Hàng.
3 Cuộc họp lại kéo dài gần 2 tiếng đồng hồ nữa, Phúc Viên Viên bắt đầu cảm thấy đói bụng. Mấy danh từ kia cô nghe tới hoa mắt chóng mặt, cũng may ghi biên bản cuộc họp có hai người, mà cô cũng không phải là người ghi chính.
4 “Cháu ơi! Cháu có sao không vậy? Có đứng dậy được không?” Một bác tóc húi cua chạy tới, đưa tay muốn đỡ cô dậy. Thế nhưng chỉ vừa mới đụng nhẹ vào tay phải của Phúc Viên Viên đang nằm dưới đất, cô bỗng nhiên hét lớn.
5 Cái níu tay này khiến cho hai gò má nóng bừng lên, cô vội vàng muốn rút tay lại, “Tổng giám đốc Lạc, cái này, anh có thể buông tay rồi. ” Cô chỉ là người bình thường mà thôi, không dám mơ tưởng nhiều.
6 Lạc Thiên Hựu sớm đã căn dặn người của mình đi điều tra rõ chuyện này, chẳng qua là cho tới bây giờ cũng không có manh mối nào. Gia đình 3 người cùng 2 khách trọ bị giết kia, bất luận là trong sinh hoạt hàng ngày hay trong công việc đều giống như cuộc sống của những người bình thường khác, không có gì khả nghi, quê quán cũng không có gì đặc biệt.
7 “Đúng vậy. Nếu thế chuyện gì sẽ xảy ra?” Thời điểm lên tiếng hỏi, trong lòng anh đã lờ mờ đoán được.
“Vốn dĩ cô ta chỉ ẩn náu xung quanh cháu, không có xuất hiện bởi vì phúc khí trên người Phúc tiểu thư ảnh hưởng tới cháu.
8 Lạc Thiên Hựu thực sự sợ rồi, nếu không phải chiếc xe đó bị nổ lốp, cô bây giờ không phải là đã. . . . . Nhìn chằm chằm vết bầm tím bên thái dương cô, anh tự hỏi đây đã là lần thứ mấy rồi? Lần thứ mấy anh thấy cô bị thương như vậy?
Không thể thế này, không thể tiếp tục thế này nữa! Nhìn ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của cô, tim anh như bị một sợi dây đàn nào đó siết lại, có chút đau đớn, có chút nghẹt thở.
9 “Trợ lý Tề, trợ lý Tề, anh sao vậy? Mau buông em ra. ” Phúc Viên Viên giãy dụa muốn giựt tay ra khỏi tay Tề Yến.
“Đừng động đậy!” Sắc mặt Tề Yến điên cuồng rống lên một câu.
10 Đôi mắt Trân rơi ra những giọt lệ màu đỏ, theo gò má trắng nhợt chảy xuống, cô cười giả tạo, móng tay giơ lên, nắm lấy cây kiếm gỗ đào, tay còn lại huy động.
11 Cô nói không lại anh, mắc cỡ đỏ mặt, giận bừng bừng ngồi ở một bên, quay đầu đi không thèm để ý đến anh.
“Tiểu Viên, tiểu Viên của anh. ” Lạc Thiên Hựu thích nhìn điệu bộ ngượng ngùng đỏ mặt của cô, khiến lòng anh đặc biệt thỏa mãn, tùy ý rút một cành hoa mà cô đặt trong bình tặng cô.
12 Bữa ăn sáng này cứ qua đi trong bầu không khí kỳ quái. Ăn sáng xong, Lạc Thiên Hựu kéo Phúc Viên Viên trong lòng không yên ra ngoài, lý do là đi tản bộ, thực tế là nói chuyện một chút.
13 Hơn phân nửa đồ đạc của Phúc Viên Viên đều muốn bỏ đi, vì thế chuyển dọn rất nhanh, hơn một tiếng đồng hồ sau phòng đều đã trống trơn, cô khóa cửa, cùng Lạc Thiên Kỳ rời đi.
14 Phúc Viên Viên sao có thể dừng lại, hoảng hốt chạy bừa, cũng mặc kệ là lên núi hay xuống núi, chỉ cần có đường là chạy, bàn chân đã bị đá vụn trên núi đâm vào chảy máu, nhưng cô không dám dừng lại, chỉ có thể dùng hết sức mình bỏ chạy.
15 Hai anh em bước ra ngoài, Lạc Thiên Kỳ móc từ trong túi công văn lấy ra một văn kiện đưa cho Lạc Thiên Hựu. “Anh hai, đây là hợp đồng Lôi thị gửi tới.
16 Hai người đều tìm kiếm nhau trong đám đông, Lạc Thiên Hựu nhìn không thấy cô, bắt đầu nóng ruột. Anh quay lại tiệm mì xào lúc nãy mới đi qua, tiệm kẹo làm cho cô chảy cả nước miếng rồi cả tiệm cá vàng nơi cô vớt cá thất bại nhưng cũng không thấy cô đâu.
17 Đối phương nghe cô nói như vậy, vui vẻ cười ha ha, cũng không nề hà một thân dính bùn của mình có làm dơ người khác hay không, bước ào ào lên phía trước, giang tay ôm Phúc Viên Viên một cái thật chặt.
18 Lạc Thiên Hựu cũng ngây ngốc nhìn, có chút hối hận tại sao lại để mẹ trang điểm cho cô xinh đẹp đến như vậy.
So với cái đẹp mọi người thường nhận định có chút không giống, vẻ đẹp của Phúc Viên Viên thuộc loại mỹ cảm có phần tươi tốt, lại thêm khuôn mặt cô có thiên hướng ngọt ngào, rất nhanh liền thu hút ánh nhìn của người khác.