1 Chiều tối thứ sáu, giờ cao điểm tan tầm, vô số dòng xe cộ đan nhau trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn. Giữa hè, không khí nóng bức và tiếng còi ô tô đan vào nhau tạo thành một tấm lưới oi bức khiến người ta gần như không thở nổi.
2 “Nhân lúc chúng ta còn chưa đầu tư quá nhiều nhân lực, tinh lực, vật lực, tài lực, bỏ cuộc vẫn còn chưa muộn”. Đối mặt với ánh mắt đầy khích lệ này của Cao Đăng, Viên Mãn quả thực chỉ còn nước ngậm bồ hòn làm ngọt.
3 Lê Giai Hân không hổ là tiểu thư khuê các, vừa rồi mất khống chế như vậy có lẽ cũng là do sự lạnh nhạt của Trịnh Diễn Tự gây ra. Thấy Viên Mãn như bị thiếu ô xi, dù sắc mặt vẫn không có biểu cảm như cũ nhưng giọng nói đã bất giác mềm mại hơi nhiều: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã thất lễ”.
4 Lộ Tử Dụ là em con dì của Viên Mãn, đúng tiêu chuẩn “con nhà người ta”, đặc biệt là khi còn bé, câu cửa miệng của bà Viên khi mắng con mình bao giờ cũng là “Con xem con Lộ Tử Dụ nó thế nào, rồi nhìn lại con xem thế nào!” Ba chữ Lộ Tử Dụ dần dần trở thành một cửa ải Viên Mãn vĩnh viễn không thể vượt qua.
5 Ngày tháng vẫn tiếp tục trôi qua yên bình. Bà Viên vẫn không bị tác động gì bởi chuyện Viên Mãn bỏ nhà ra đi, Viên Mãn vẫn sống ung dung ăn ngon mặc đẹp, Cao Đăng vẫn không hề nhắc tới chuyện Trần tiểu thư qua đêm ở chỗ hắn.
6 Viên Mãn cầm điện thoại di động, đứng bên cạnh lan can ngoài phòng chờ ngẩng đầu nhìn bảng thông tin chuyến bay, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Vốn cô không thông báo với Bác Yến mà cứ thế đến sân bay đón để cho Bác Yến một niềm vui bất ngờ, ai ngờ chính cô lại nhận được một bất ngờ trước?Hàng chữ màu xanh lá trên bảng thông tin dần dần nhạt nhòa trong mắt Viên Mãn, sau đó tụ lại thành một con rắn lục phun lưỡi phì phì.
7 Thời gian này Viên Mãn thường xuyên đi đến Khoa Tín, không dễ gì đột nhập được vào hàng ngũ kẻ thù, thám thính được tổng giám đốc Trịnh của Khoa Tín dự định tuyển một trợ lý đời sống.
8 Vòng phỏng vấn cuối cùng này đối thủ quá mạnh, theo bản năng, Viên Mãn quyết định phải hết sức thận trọng. Cố ý lục tìm bộ đồ văn phòng mình mua khi vừa tốt nghiệp, lại phát hiện áo khoác và váy ít nhất còn có thể miễn cưỡng mặc được, áo sơ mi lại chật một hai cỡ, không thể nào mặc vào người được nữa.
9 Trong suốt cuộc đời mình, Viên Mãn chưa bao giờ hi vọng mình có thể yếu ớt đến mức có thể trực tiếp ngất đi như lúc này. Chỉ tiếc cô Viên là người luôn luôn khỏe mạnh, ăn ngon ngủ tốt.
10 “Chị đồng ý rồi à?”Cao Đăng mất khống chế đột nhiên đứng lên làm Viên Mãn trên đầu vẫn quấn băng ngồi đối diện giật mình. Chiếc dĩa trong tay đang xiên miếng mánh waffle rung lên, cả miếng bánh cứ thế rơi xuống mặt bàn.
11 Kì thực công việc của trợ lý đời sống phải nói là rất nhàn hạ. Việc ở công ty không cần cô tham dự, cũng không cho cô tham dự. Bình thường chỉ chăm sóc chuyện ăn uống đi lại của ông chủ là được, cũng không cần nấu cơm, đến giờ trực tiếp đến nhà họ Trịnh lấy cơm trưa mang đến công ty là xong.
12 Trọn một tiếng tiếp theo Viên Mãn phải chịu trách nhiệm dọn dẹp lại căn hộ như cũ. Phải biết đây là căn hộ hơn 400 mét vuông! Viên Mãn mệt đến thừa sông thiếu chết mà còn chưa lau sạch được nước trong phòng khách, chỉ có thể vừa tiếp tục ngồi lau sàn nhà vừa không ngừng chửi thầm trong bụng.
13 Ngày 14 tháng 2 năm 2014, Valentine, “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ” đăng một trạng thái tiêu cực hoàn toàn không hợp thời nhưng lại nhận được rất nhiều phản hồi.
14 Bác Yến cân nhắc tình thế hiện nay. Ngoài hắn thì ở đây có ba người, bạn gái vừa bị chính mình phản bội, một phần tử tiềm ẩn nguy hiểm xa lạ, một nữ cảnh sát thoạt nhìn hoàn toàn vô hại.
15 Bác Yến lúc này đối mặt với ba người. Một lạnh mặt, một vẻ mặt khó lường, một cười gian chờ xem trò hay. Tương quan lực lượng địch ta chênh lệch quá xa, Bác Yến chỉ có thể trông chờ thông cảm: “Viên Mãn, có chuyện gì chúng ta giải quyết riêng tư được không? Trước mặt bàn dân thiên hạ.
16 Trong nháy mắt Viên Mãn ngã đè lên người Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự cảm thấy không khác gì có một quả núi lớn đổ ập xuống người. Hự. . . Suýt nữa hộc máu.
17 Quá tuyệt! Vỗ tay!Thấy Tống Lâm Giai vội vã đánh xe đi như trốn chạy, Viên Mãn chỉ hận không thể ôm Trịnh Diễn Tự lên xoay tròn một vòng. “Nói hay quá.
18 Bên này sếp nhớn cùng nhân viên quèn bình tĩnh đối mặt người ngoài lại ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Bên kia, trên bàn ăn dài, từ cua hoàng đế Alaska đến hàu sống Tasmania, từ bít tết rib-eye Angus đến tôm hùm Boston, Khoa Tín đặt từ nhà hàng làm brunch (breakfast+lunch) tốt nhất Bắc Kinh.
19 Lúc này Cao Đăng ngồi trên sofa nhà mình, nghe Viên Mãn thuật lại những chuyện cô trải qua trong ba ngày vừa rồi, mức độ đặc sắc không thua gì một chương trình truyền hình thực tế.
20 Nhưng Viên Mãn nhanh chóng đập nồi dìm thuyền, phất tay một cái xua tan hết mọi phiền muộn: “Mặc kệ nó, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, yêu ai cứ yêu”. Kết quả là chiếc áo lót khiến Cao Đăng không được yên bình và ba chữ Trịnh Diễn Tự khiến trong lòng Viên Mãn gợn sóng đều trở thành bí mật không thể nói ra trong buổi chiều hôm đó.