21 Cứ thế, Viên Mãn mang theo món quà này cùng thế giới quan đã sụp đổ lên xe đạp điện đi về. Cuối cùng khi đặt cả cặp lồng thức ăn và gói quà lên bàn làm việc của Trịnh Diễn Tự, Viên Mãn không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh trên tường.
22 Nhưng sự thật chứng minh, cho dù có có sẵn một hoàng tử ở trước mặt, bạn cũng phải đủ gầy để xỏ chân vừa giầy pha lê mới được. . . “Thật sự xin lỗi, mẫu này cả Bắc Kinh chỉ có ba chiếc, cỡ XL vừa mới bán nửa tiếng trước, nếu anh muốn đặt hàng.
23 Đêm hôm đó, gần như cả đêm nhà họ Viên đều chìm trong một nhịp điệu lặp đi lặp lại. “Cạch cạch cạch. . . Rầm!”“Cạch cạch cạch. . . Rầm!”“Cạch cạch cạch.
24 Điều Viên Mãn cần nhất bây giờ chỉ có hai chữ: Tỉnh táo!Bị một cái ôm tầm thường làm cho đầu óc đoản mạch, đây không phải phong cách của cô Viên có cả triệu fan trên mạng! Chứ sao nữa, trên đường về phòng Viên Mãn vẫn suy nghĩ xem nên tìm chỗ nào ngồi một lát cho tĩnh tâm.
25 Cao Đăng về đến nhà, vị khách không mời mà đến đã ngồi chễm chệ trên sofa. Gã đã quá quen với chuyện này, mí mắt cũng không thèm động một chút. Nhưng khi nhìn thấy bàn uống nước trống trơn, gã lại kinh ngạc suýt nữa rơi cằm.
26 “Chị Viên? Chị Viên?”Điện thoại di động mở loa ngoài, Cao Đăng vẫn đang gọi tên cô, mọi người trong phòng học yoga tới tấp liếc nhìn về phía ghế nghỉ ngơi vì nghe thấy âm thanh mang đầy lo lắng này.
27 Tình tiết dành riêng cho nữ nhân vật chính trong phim thần tượng lại rơi xuống đầu cô không hề có dấu hiệu báo trước, Viên Mãn cũng hoảng sợ vì được đạo diễn ưu ái như vậy.
28 Có lẽ những người có phong cách sẽ không bao giờ bàn công chuyện trong một phòng khách sạn rẻ tiền, vì thế Viên Mãn phải đi theo đến một quán cà phê rất có phong cách.
29 Hiển nhiên, dù cô giáo Viên có đoán trúng tâm tư của Trịnh tiên sinh, với mức độ lầm lì của mình, Trịnh tiên sinh cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Viên Mãn trợn mắt nhìn anh ta rất lâu mà cũng không thể ép anh ta trả lời.
30 Sáng sớm một ngày thứ năm hết sức bình thường. Thành phố dần dần thức tỉnh, trời đẹp, sương sớm tan dần, bừng bừng sức sống. Viên Mãn tỉnh dậy trên giường.
31 Để thể hiện quyết tâm sám hối của mình, Viên Mãn cúi đầu đi theo Trịnh Diễn Tự, còn cố ý đi thật chậm để phối hợp với anh ta. Mọi người xung quanh đều lại qua vội vã, chỉ có hai người là đi như cảnh quay chậm trong phim, gần như là lê đến bãi đỗ xe.
32 Bị vứt bỏ một cách tàn nhẫn ngoài cổng bệnh viện, lúc này Viên Mãn mang theo món nợ vô hình trong đầu, ảo não trở lại bãi đỗ xe. Tìm được xe đạp điện của mình, nhận lại Bỏng Ngô đang được bác bảo vệ trông giúp, cứ thế một người một chó ủ rũ ngồi xe đạp điện về nhà.
33 Loại tiểu lâu la như Viên Mãn sao có thể chống lại được khí thế bá vương của ông già? Cô ngoan ngoãn ôm Bỏng Ngô lên, nhường đường cho ông già đi vào cửa: “Cô chính là trợ lý đời sống nó mới tuyển à?”“Vâng”.
34 Viên Mãn và Bỏng Ngô cùng nhau về nhà. Hai kẻ độc thân vừa vào cửa, chưa đến năm giây sau ông Viên bà Viên đã đồng loạt lao tới trước mặt, đưa cho Viên Mãn một đống thực đơn nhà hàng.
35 Nếu như trước đây Trịnh Diễn Tự được trăm phần trăm mọi người ngước nhìn nhờ vào ba cao - ngoại hình cao ngạo, khí chất cao sang, trang phục cao cấp - thì tối nay rõ ràng cả ba cao đều đã không còn, nhưng tỉ lệ ngước nhìn lại không giảm mà tăng thêm, lên tới 300%.
36 Đường về yên tĩnh đến đáng sợ. Trịnh Diễn Tự yên lặng như trước giờ vẫn vậy. Còn Viên Mãn luôn luôn ồn ào thì. . . Một giọng nói vang lên trong lòng: Thời gian tới có lẽ mình phải dùng đến bản lĩnh thật sự.
37 Càng ngày càng gần. . . Càng ngày càng gần. . . Viên Mãn gần như có thể ngửi thấy hơi thở của anh ta. Như một kẻ nhát gan với lương tri dần bị nam sắc nuốt trọn, hai giọng nói vẫn đánh nhau bên tai.
38 Cao Đăng bị xách tai kéo ra khỏi nhà hàng. Thực khách và nhân viên phục vụ trên đường toàn bộ đều nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, Trần Trình lại ngoảnh mặt làm ngơ, đến tận lúc lôi Cao Đăng đến một chỗ bốn bề vắng lặng mới đột nhiên buông tay ra.
39 Lúc này Viên Mãn nhìn Tống Lâm Giai, dường như nhìn thấy chính mình ba tháng trước. Đêm đó, ba tháng trước, cô không chịu tin tưởng Bác Yến lại vứt bỏ tình cảm tám năm giữa hai người.
40 Sân bóng đá mênh mông, bãi cỏ xanh mướt được ánh đèn chiếu sáng bừng. Bác Yến đứng trên sân bóng, người cao mét tám mấy mà vẫn tỏ ra hết sức nhỏ bé. Xung quanh hắn chỉ có bóng dáng của chính hắn được ánh đèn in xuống mặt cỏ.