1 Năm tôi năm tuổi, mẹ lớn qua đời, thầy lang nói, mẹ lớn mắc bệnh hen suyễn. Ngày đám tang, chị Tấm mặc áo trắng ngồi trước quan tài cúi đầu rơi lệ, mẹ tôi cũng khóc, đến cả người cha nghiêm nghị của tôi cũng len lén lau nước mắt.
2 Sau đó, mẹ tôi không còn hiền lành với chị Tấm nữa. Mỗi ngày, mẹ bắt chị Tấm làm hết việc này tới việc khác, rửa chén, lau nhà, giã gạo, nấu cơm. . . mẹ đều bắt chị Tấm làm hết.
3 Ngày giổ cha, Tấm quay về, đầu cài trâm phượng cửu sắc, mặc áo dài thêu bạch hạc phi vân, chân đi giày nạm chân trâu, mỗi bước đi đều có kẻ hầu theo đỡ.
4 Ngày hội xuân, nhìn dòng người tấp nập qua lại, nghe tiếng nói cười rôm rả, lòng ta cũng cảm nhận được không khí ngày tết. Bỗng nhiên, một bóng người áo đỏ làm ta chú ý, là một thiếu nữ, khoảng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp.
5 Quả nhiên, Cám ở đây. Nếu là trước đây, Cám nhất định sẽ xách váy chạy đến, bộ dáng muốn có bao nhiêu vui vẻ liền cò bây nhiêu, nhưng lần này, nàng lai cúi đầu, đi đường vòng.
6 Ngày mồng tám tháng tám, mẹ tôi qua đời. Trừ khóc ra, tôi chẳng biết làm gì cả. Tôi là con gái vợ cả, ngoài mẹ con tôi ra cha tôi còn có một người thiếp cùng một đứa con gái khác.
7 Cuối cùng cũng đến ngày trả thù, tôi muốn gả Cám cho một lão già. Thật là thú vị, mụ già nhất định sẽ tức chết.
Ai bảo con ả kia lớn lên xinh đẹp như vậy, da trắng mắt to, đuôi mắt xếch lên, cảm giác quyền quý như một nữ hoàng.