1 Sau khi chuông vào học vang lên, trường học náo nhiệt như chợ vỡ dần dần đã trở nên yên tĩnh. Một chiếc BMW màu trắng theo quán tính phi xuống dốc, dừng lại trước cổng trường học, một giây sau, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế bị mở ra, một cô bé ăn áo sơ mi trắng quần jean, lưng đeo balo màu trắng sữa từ trên xe bước xuống, mẹ Điềm Điềm ngồi trên ghế tài xế, nhìn từ ngoài vào nhiều lắm cũng chỉ ba mươi tuổi, cô bé kia nói một câu "Mẹ tạm biệt" xong liền muốn đóng cửa xe.
2 Kỳ thực điều này cũng không nên lấy làm lạ, bởi vì từ nhỏ thân thể Thiển Thiển không được tốt, một học kỳ mười ngày nửa tháng xin nghỉ là chuyện thường xảy ra, đến muộn về sớm càng là chuyện thường như cơm bữa, giáo sư Nhâm biết bệnh tình của cô, trong khi cô là học sinh ngoan ngoãn, tính cách có chút ngốc nghếch, cũng đặc biệt biết chọc giận người khác, vì thế giáo sư rất bao dung cô, hơn nữa người trong nhà không yêu cầu gì nhiều vào cô, chỉ hy vọng cô có thể khoẻ mạnh lớn lên là tốt rồi, Khi học tiểu học, cô còn có thẻ đặc biệt, có thể tuỳ ý ra vào cổng trường.
3 Yêu cầu này rất hợp lý, hơn nữa ban chủ nhiệm lớp khác đều trực tiếp bổ nhiệm vị trí lớp trưởng, có rất ít chủ nhiệm lớp vì chuyện nhỏ này mà trưng cầu ý kiến của học sinh, vì vậy mọi người cũng không có ý kiến gì.
4 Không lâu sau đó, chuông tan học vang lên. Thiển Thiển có chút không muốn nhìn ánh mặt trời dưới chân một chút, nhưng vẫn nhanh chóng vào lớp. Một giây sau, Lương giáo sư ra khỏi lớp học, nhìn Thiển Thiển còn đứng đó, cúi đầu làm bé ngoan chịu phạt, kêu cô một tiếng: " Bạn học Nhạc Thiển Thiển.
5 "Bánh mì cùng sữa bò?" Thiển Thiển lấy đồ vật ra nhìn rõ ràng, âm thanh của Giang Đường bỗng cất cao hơn bình thường, cô nhìn Thiển Thiển, nói không không lưu loát, “ Cô cô cô cô đừng nói với tôi là cô vẫn chưa ăn điểm tâm nhé!""Chính là.
6 "Nói đến thiên tài, lớp chúng ta hiện tại cũng có một người nha. " Chờ Hạ Văn say sưa nói xong, Giang Đường mới hạ thấp giọng, thần thần bí bí nói rằng, "Nếu bỏ mất vị kim đại Phật Nhạc Kỳ Sâm, hiệu trưởng Hoa Trung không phải đối với Lục Diệp là không thể buông tay hay sao ? Hơn nữa tớ nhớ là ở kì thi chung thì Lục Diệp đứng vị trí không thấp đâu, làm sao sẽ chạy đến trường học của chúng ta chứ.
7 Editor: VinJRSau đó không lâu, trôi qua hơn nửa tiết, cô Lương rốt cuộc cũng trở lại, tất cả nam sinh trong lớp đến thư viện nhận sách. Thư viện bên cạnh cửa sau trường học, cách khu dạy học có chút xa, còn phải đợi nhân viên quản lý chia sách cho từng lớp, bởi vì vậy liền hao tốn khoảng nửa giờ.
8 Thấy Giang Đường không phản bác được, Thiển Thiển hả hê cười cười, cô khó có được cơ hội có thể đấu khẩu thắng được Đường Đường. Cô cứ cười như vậy để túi xách xuống, xoay người giắt túi xách lên ghế dựa, sau đó vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen không nhìn thấy đáy - Lục Diệp.
9 Thiển Thiển gật đầu đáp, hai người hoạt động tay chân một lát, sau khi cảm thấy không còn tê nữa, mới cẩn thận ngồi xuống. "Cái gì? Vậy mà cậu cũng không thoa kem chống nắng? Không thoa kem chống nắng vậy mà cậu cũng dám tới huấn luyện quân sự?""Hả.
10 Mang mũ lên còn chưa đủ, Nhạc Kỳ Sâm lại còn đánh giá Thiển Thiển từ trên xuống dưới một lần, thấy cô kín không kẽ hở, sắc mặt mới hòa hoãn, cười cười với Hạ Văn và Lâm Nhược Vân đang tò mò trừng to mắt mà nhìn hai anh em chăm sóc lẫn nhau, nói: "Để các em cười rồi, từ nhỏ thân thể Thiển Thiển không tốt, nên anh thường xuyên lo lắng hơi quá mức.
11 Lúc Nhạc Kỳ Sâm nhận được tin tức chạy tới, Thiển Thiển đã tỉnh rồi. Anh vừa chạy vào cửa phòng y tế, liền thấy Lục Diệp mặc đồ quân sự. Anh nhìn chung quanh một chút, được rồi, không thấy bác sĩ không đáng tin cậy kia đâu.
12 Sau khi diễn xuất kết thúc, nam sinh dẫn đầu phất phất khăn lụa trong tay, nói: "Được rồi, chúng tôi đã diễn xong rồi, các bạn cũng nên biểu diễn. "Tiếng cười của mọi người liền ngừng lại, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, ai cũng ngại ngùng không muốn chủ động biểu diễn.
13 Hội diễn tuyên bố kết thúc, thời gian quân huấn cũng kết thúc. Hôm hội diễn là thứ sáu, là một trong những trường đứng đầu thành phố A, ban giám hiệu nhà trường rất hào phóng, cho tất cả học sinh tham gia quân huấn nghỉ, thứ hai mới bắt đầu đi học chính thức.
14 Anh cố ý hỏi thăm Thiển Thiển có thể ăn được ở khu chợ đêm hay không, hành động này dĩ nhiên lại làm cho một vài người có lòng hoài nghi, nhưng bởi vì biểu hiện của anh quá mức nghiêm túc, giống như bất kỳ một trưởng lớp nào cũng sẽ chú ý chăm sóc cho các bạn đặc biệt trong lớp, cho nên chút hoài nghi này rất nhanh liền tan thành mây khói.
15 Sau khi về nhà, quả nhiên mẹ đã làm xong cơm trưa đang đợi bọn họ. Thiển Thiển ăn cơm trưa, tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc rồi lên giường ngủ. Ngủ một giấc cũng sắp sáu giờ, cô mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm mấy con số trên màn hình điện thoại di động, chợt thấy phía dưới có một tin nhắn chưa đọc, mới đột nhiên nhớ tới tối nay còn phải đi liên hoan, liền tỉnh táo lại.
16 Thiển Thiển cũng không nghĩ nhiều, biết đũa của anh đã gắp trong nồi đỏ không được gắp vào nồi trắng, liền đưa đũa gắp sủi cảo tôm trong nồi trắng, sợ Lục Diệp ăn không quen, cô cũng chỉ gắp một miếng bỏ vào trong chén của anh, nói: "Cậu ăn thử xem.
17 Qua ba lần uống rượu, một ly rượu mơ đầy liền vơi đi khoảng một phần ba, cậu nam sinh đến mời rượu cũng đi, bọn người Hạ Văn cũng hoàn toàn nổi loạn, cậu một ly tôi một ly qua lại, cực kỳ náo nhiệt.
18 "Cậu, rõ là. . . . . . Ngốc như vậy. Chỉ bằng vào suy nghĩ của cậu, sau này ai lấy cậu làm vợ thì người đó thật xui xẻo. ""Mẹ mình nói đời này của mình chắc không ai thèm lấy.
19 Lý Nam Dương ở một bên thu hết một màn kịch hay này vào mắt, vì phải cố nín cười nên lấy tay bấm đùi mình ở dưới bàn, nhưng sau khi thấy Lục Diệp ngay cả khi uống say cũng chỉ thích làm mặt lạnh mà bây giờ lần đầu tiên lộ ra loại biểu tình này rốt cuộc anh cũng không nhịn được nữa, tiếng cười trộm khúc khích truyền ra từ bàn tay đang che miệng thật chặt.
20 Lục Diệp thấy vậy, cả lớp hơn sáu mươi người trong thời tiết thế này mà còn mặc áo khoác ra ngoài cũng chỉ có một mình Thiển Thiển, anh cũng không có áo khoác, chỉ có thể khoác vai cô ôm cô vào trong lòng ngực, ép sát cô vào ngực mình, sau đó dẫn cô bước nhanh khỏi con hẻm.