1 Khi ấy, ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời trên cao, cảm thấy thế giới bên ngoài thật tuyệt, chỉ hận không thể mọc thêm đôi cánh tung mình theo đàn chim nhạn, xếp thành hình chữ nhất kia bay đi.
2 Về cơ bản, đa số mọi người đều nhanh chóng quên cái tên Tần Thủy Hoàng. Chỉ có tôi là nhớ rất rõ, mỗi lần đánh nhau với Tần Xuyên, vào phút cuối tôi sẽ tung con át chủ bài ra, gào mồm lên gọi Tần Thủy Hoàng, sau đó quay người bỏ chạy.
3 Trong thời niên thiếu ấu trĩ vô tri của tôi, tôi từng gọi cậu ta là anh Xuyên Tử, từ khi tôi bắt đầu biết nói cho tới khi không còn ngọng nghịu nữa thì thôi.
4 Khi chơi đá nồi, tôi và Tần Xuyên ở một đội.
Ở cùng đội với cậu ta chẳng được lợi lộc gì, cậu ta không bao giờ truyền bóng cho tôi, chỉ cần những việc có liên quan tới tôi, cậu ta sẽ tìm cách làm ngược lại, hoàn toàn không phân biệt địch ta.
5 Bình thường bọn trẻ con hay chơi với ông Tướng quân như chúng tôi, đương nhiên sẽ không “chơi” với Ngô đại tiểu thư, vì vậy tôi mới không tin việc anh Tiểu Thuyền qua đó.
6 Tôi ngượng không dám về nhà, bèn cứ thế chạy thẳng sang nhà Ngô đại tiểu thư. Cửa cổng nhà bà khép hờ, bên trong cũng không vọng ra tiếng kinh kịch như mọi ngày.
7 Nhưng không phải chỉ có một mình, lúc vòng qua bức ảnh bích, tôi liền phát hiện ông Tướng quân đang đứng dưới cửa sổ, ông ấy cứ lẳng lặng đứng đó nhìn Ngô đại tiểu thư qua cửa sổ, dường như chỉ lát nữa thôi bà sẽ đi ra, lại dường như ông đã đứng đó đợi rất nhiều rất nhiều năm rồi.
8 Sau khi anh Tân Nguyên chuyển đi, khu nhà chúng tôi ở bắt đầu trở nên bất ổn, nhưng mấy đứa chúng tôi hoàn toàn không cảm nhận được, bởi vì chúng tôi còn bồn chồn bất ổn hơn.
9 [i]Chúng ta dần dần thay đổi, những thay đổi mang tính quyết định lặng lẽ đâm chồi nảy mầm, chúng ta không còn thấy thân thuộc với nhau nữa, nhưng càng như thế lại càng muốn tiếp cận, gần gũi nhau hơn.
10 Về sau, tôi trả sách cậu ấy đúng hẹn, như một lẽ đương nhiên, thế là chúng tôi quen nhau. Hằng ngày, thời gian đi học, tan học, nghỉ giữa tiết, thể dục buổi sáng tôi đều tính toàn làm sao để mình có thể “vô tình” gặp cậu ấy.
11 Một lúc sau, cửa phòng vệ sinh từ từ mở ra, Tôn Thái đi trước, tôi còn tưởng cậu ta nhất định sẽ bị đấnh cho sưng mày sưng mặt, nhưng không hề, chỉ có điều bộ đồng phục trên người xộc xệch, thần thái bơ phờ, bộ dạng nhếch nhác.
12 Việc Hồng Kông được trao trả là một việc lớn trước nay chưa từng có, cả trường trung học cơ sở Đăng Hoa đều tham gia vào hoạt động biểu diễn chúc mừng buổi tối định mệnh ấy.
13 Trước lúc tan học, đúng là tôi đã nghĩ thế thật.
Hôm đó ở ngay trước cổng trường, Lưu Văn Văn bị lão đại tiền nhiệm Lý Cường của trường 421 chặn đường.
14 Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lưu Văn Văn, tôi ngẩn người dắt xe mãi chẳng đi, Tần Xuyên thì đang mãi mê nói gì đó với cô ta, chỉ có Đại Long là ra sức vẫy tay khi nhìn thấy tôi, tôi đành chậm rãi đi về phía họ.
15 “Đợi đã, máy mp3 bị dính nước rồi!” Chiếc váy trắng của Lưu Văn Văn cũng bẩn một mảng, bộ dạng nhếch nhác, cô ta mở hộp đựng băng của chiếc máy nghe nhạc ra, bên trong nước chảy tong tỏng.
16 Vì đường xa nên anh Tiểu Thuyền phải về sớm, tôi đưa anh ra bến xe, đợi anh lên xe, nhìn chiếc xe bus đó chạy rồi rẽ mất hút tôi mới chậm rãi quay về nhà.
17 Thời tiết đẹp, người cũng ổn, nhớ nhung cũng ổn, bởi vì tràn ngập hi vọng với tương lai, nên mọi chuyện xảy ra trong quá khứ đều trở nên đáng yêu. Tất cả đều rất ổn, giống như hoa đến kỳ phải nở vậy.
18 Lúc ăn cơm trưa, Tần Xuyên chạy đến khoe khoang chiến lợi phẩm của cậu ta với tôi, cậu ta tưởng tôi thích xem thiệp Noel cậu ta được tặng chỉ đơn thuần vì ngưỡng mộ, tôi tiện tay giở giở lật lật, vẫn không thấy tấm thiệp nào của Lưu Văn Văn, thế là chậm rãi trả lại cho cậu ta.
19 Từ sau hôm đó, Lưu Văn Văn không xuất hiện trong đội bóng nữa.
Cô ta từ chức quản lý của đội, chính vì điều này mà Tần Xuyên bị đội trưởng lẫn huấn luyện viên mắng cho một trận tối mặt mũi.
20 Khi ấy, chúng tôi trong mắt chị Tần Thiến, một kẻ nước mắt nước mũi dầm dề, một kẻ mặt mày thâm tím, nhưng đều kinh ngạc há hốc miệng, nhất định trông không khác gì lũ ngốc.