1 “Tuần tới là sinh nhật mười tám tuổi của em. ”Anh ngẩn đầu, rời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay, nhìn cô một cái một cái, miễn cưỡng đáp lại: “Anh sẽ không tặng quà cho em.
2 Dịch Mạc Lặc có con nhỏ, không thể trực ban đêm, ông chủ của anh rất thích anh, bởi vậy cho anh ngoại lệ không cần trực ban đêm. Sau khi tan tầm, Nhạc Phi nắm tay Dịch Tuyên đi vào đại sảnh.
3 Nhạc Phi và Dịch Tuyên, một lớn một nhỏ nối lại tình xưa. Thủ trưởng vui vẻ, thân là cấp dưới tự nhiên cũng có thể cảm thấy xuân về hoa nở, ý xuân dạt dào.
4 Dịch Cần nhìn một lớn một nhỏ đang đứng ăn kem trước cửa trường học của mình, cảm thấy rất ngu ngốc. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cả hai cùng mặc đồ trắng, càng nhìn càng giống hai mẹ con, ghê tởm hơn là, hôm nay vừa vặn hắn cũng mặc đồ trắng.
5 Hôm sau, Nhạc Phi dậy thật sớm, cho dù biết Tuyên Tuyên sẽ không đến công ty nữa, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Dịch Mạc Lặc, hơn nữa là để bồi tội. Tiểu Cao thấy sắc mặt Dịch Mạc Lặc không tốt lắm, lại để ý thấy lúc Nhạc Phi xuất hiện, sắc mặt đồng nghiệp bên cạnh càng tối tăm, hắn lập tức hiểu được nên tránh xa, mất công bị vạ lây.
6 Từ trước đến nay Nhạc Phi nói được thì làm được. Đêm đó, cô dỗ hai đứa nhỏ kia ngủ xong, liền lén lút chui vào phòng Dịch Mạc Lặc; vai nam chính đã sớm biết rằng cô sẽ có hành động này, ngồi ở trên giường đợi cô đại giá quang lâm.
7 Vốn chỉ là ở tạm, cuối cùng Nhạc Phi lại không chịu đi. Bị Dịch Mạc Lặc đe dọa , cô an phận thủ thường, không có làm loạn nhà của anh, nhưng thật ra cô rất vui vì có thể chỉ huy anh làm này nọ.
8 Thứ Bảy, là một ngày có nắng đẹp. Bảy giờ rưỡi bọn họ xuất phát, mười giờ đến Đài Trung. Nhạc Phú thấy con gái, mừng rỡ như điên, nhưng sau đó lại thấy người đàn ông phía sau con mình, không đợi giới thiệu, yên lặng một chút đã bắt đầu ra chiêu “Sư tử rống ” khiến người khác đinh tai nhức óc.
9 Tổng kết công trạng hàng năm của ‘’Hạnh phúc nhân thọ’’ lại đến. Một khi được giải quán quân, nhân viên có thể tham gia du lịch miễn phí, năm nay là Osaka của Nhật Bản.
10 Dịch Mạc Lặc là nhân viên công ty bảo an, địa điểm công tác thường xuyên thay đổi, lần trước anhphụ trách an toàn cho triển lãm đồng hồ của một công ty, lần này anh phải bảo vệ một nhân vật nổi tiếng.
11 “Em gái, ượn ít tiền để xài đi!” Nhạc Phi hai tay ôm túi sách ngã dưới đất, cả người ướt sũng. Bởi vì lo nghĩ ngợi lung tung, kết quả là đi lạc, trời tối đen, trong ngõ tối chỉ có cô cùng ba gã nam sinh trường khác, cô rất sợ, ai tới cứu cô đây? “Trên người của tôi chỉ có hai ngàn.
12 Thật là —— đẹp quá! Nước miếng chảy ra, cô không ngờ Dịch Mạc Lặc lại cởi áo nằm trên giường mình. Chậc chậc. . . . . . Như một bức họa, khiến cho cô muốn phun máu mũi.
13 “Dịch phu nhân, chúc mừng cô, cô đã mang thai bảy tuần. ” Bác sĩ cười híp mắt tuyên bố, khiến Nhạc Phi sửng sốt. Cô, cô —— mang thai? Nằm mơ sao? Nhạc Phi dùng sức nhéo bắp đùi của mình —— Á! Đau quá! Cho nên không phải là đang nằm mơ, cô thật sự, thật sự mang thai! Đã từng không dám ôm bất cứ hy vọng nào, không ngờ lại có kỳ tích, nàng tay cô run run khẽ xoa bụng mình, nơi này đã có một sinh mạng nhỏ tồn tại.