1 Nước Sở Nguyên, năm Định Long thứ 16, hưng thịnh đến tột bậc. Hoàng thái tử Sở Định Long, lên ngôi hoàng đế từ năm 17 tuổi. Năm hắn lên ngôi, triều đình chia làm hai phe đối nghịch, nửa muốn phò trợ hắn, nửa muốn lật đổ hắn.
2 Mặt hoa da phấn, phận hồng nhan
Ái tình vương gót, lệ tương tư
Tâm tư đế vương làm sao thấu?
Kiếp nữ nhi mang ưu sầu. . . . .
Tương Tịch nâng chén trà, môi anh đào nhấp một ngụm nhẹ.
3 #chap3: HẢO TỶ MUỘI
Lúc Tương Tịch mở mắt được, cũng đã qua ba ngày. Cơ thể ốm yếu, lại chịu đựng thêm gió tuyết lạnh lẽo, khiến phong hàn càng nặng.
4 Phượng Hoan Cung ngày thường cô liêu, tịch mịch, ít kẻ lai vãng. Hôm nay lại lắm người muốn xem kịch vui mà nhộn nhịp. Phi tần trong cung nhìn nữ nhân đang quỳ dưới sàn, lại lén đưa mắt nhìn nam nhân uy nghiêm trên long tọa.
5 #chap5: THÂM CUNG
" Không phải ngươi vừa xảy thai sao, bây giờ cả tình thân cũng không cần sao?
Thuần Dung nở nụ cười nhẹ nhàng, bước lại gần nàng, nghiêng đầu nhìn nàng vô tội : " Đến bây giờ ngươi mới biết, có phải hay không ngươi rất ngu ngốc? "
Bàn tay Tương Tịch siết chặt đến mức mảnh sành trong tay cứa mạnh, khiến máu chảy qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống đất, bung tỏa như đóa hoa bỉ ngạn khoe sắc: " Ta làm gì sai, ta đối với ngươi rất tốt, ta xem ngươi là tỷ muội tốt, trong người ta và ngươi mang chung nửa huyết thống của phụ hoàng.
6 Yến tiệc mừng Ninh Phi được sắc phong thành Hoàng Quý Phi linh đình vô cùng. Sứ giả các nước lân cận thay nhau đem cống phẩm đến chúc mừng. Nhiều người cứ ngỡ Sở Định Long đang lập tân hậu.
7 Lãnh cung lạnh lẽo, không ai muốn đặt chân vào. Tên thị vệ gác cổng cũng ngủ quên nơi cửa. Những giọt mưa rơi xuống, khiến nơi đây càng trở nên u ám.
Một góc nhỏ, nữ nhân mặc huyết y quỳ dưới mưa trước một ngôi mộ sơ sài.
8 Ba tháng sau ngày sắc phong của Hoàng Quý Phi, hậu cung cũng trở nên yên bình. Không có chút sóng gió nào nổi ra. Nhưng lắm kẻ lại cho rằng, đó chỉ là mặt biển trước khi bão tố đến càn quét.
9 "Tương Tịch? " - Sở Định Long nhíu mày nhìn nữ nhân kia, thế nào lại bắt gặp ánh mắt nàng ngước lên nhìn hắn ướt đẫm một tầm lệ. Ngay cả Tương Tịch cũng không hiểu vì sao nhìn thấy hắn, nàng lại rơi lệ.
10 Tương Tịch thẫn thờ ngồi trước gương, mi tâm cũng cụp xuống. Hôm qua nghe phải chuyện không nên nghe thấy, khiến nàng không khỏi suy nghĩ. Cung nữ do Sở Định Long phái tới chải tóc và giúp nàng thay đồ.
11 " Thần thiếp tham kiến Hoàng Quý Phi"- Tương Tịch thân mang lễ phục, dung nhan được điểm tô xinh đẹp rực rỡ, quỳ dưới phụng tọa hành lễ với Ninh Nghi.
12 Tương Tịch tựa đầu bên khung cửa sổ, ngắm nhìn trăng soi rọi xuống mặt đất. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc mai trên khuôn mặt nàng. Khẽ nhắm mắt, nàng nở một nụ cười thỏa mãn.
13 " Thuần Quý nhân cũng có nhã hứng ngắm hoa à?" - Tương Tịch cười nhạt, tiện tay ngắt một bông hoa mẫu đơn bên cạnh. Nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất hành lễ, nàng không nhanh không chậm vuốt ve cánh hoa mong manh :"Muội nhìn xem, mẫu đơn hôm nay nở đẹp quá nhỉ? "
Gương mặt Thuần Dung khẽ ngẩng cao lên, không giấu nổi vẻ kiêu ngạo.
14 Tô công công dẫn Tương Tịch đến trước cửa Ngự Thư Phòng, cúi người qua một bên , tay đẩy cửa sang, kính cẩn:" Nương Nương, hoàng thượng chờ người ở trong.
15 Ba ngày trôi qua, mọi chuyện trong cung trở nên yên ắng lạ thường. Chỉ có lòng người là cảm thấy lo lắng.
Hoa Nhĩ đứng ở An Nhĩ Cát, cúi đầu xuống đất.
16 " Hoàng thượng, hiện tại vẫn không chẩn đoán được Thuần Quý nhân là đang mắc phải chứng bệnh gì? " - Thái y quỳ trước mặt Sở Định Long, trên trán là một tầng mồ hôi ướt đẫm.
17 Trước mắt Tương Tịch là một khoảng mờ ảo vô định, từ đầu truyền tới cơn đau nhức cùng cực. Cố gắng chống tay ngồi dậy,nhưng lại không được. Đến lúc này, nàng mới ý thức rằng bản thân đang nằm trên một tấm nệm bằng bông, chứ không phải là sàn đá lạnh lẽo nơi ngục giam.
18 " Truyền Tương Tần yết kiến! "- Giọng Tô công công vang khắp Dưỡng Tâm Điện. Tương Tịch ngẩng cao đầu, đưa tay để Hoa Nhĩ dìu vào. Hôm nay, y phục của nàng rực rỡ như đóa hoa phù dung tỏa sắc, cả cách điểm trang cũng tôn lên vẻ cao quý.
19 Lãnh cung thường ngày âm u lạnh lẽo, dưới mưa càng thêm não nề. Tương Tịch đưa tay chạm nhẹ lên bốn chữ " Tiểu Ái Chi Mộ", khẽ thở dài. Thù đã trả, bây giờ thì sao? Nàng có nên rời khỏi đây hay không?
Hoa Nhĩ lặng yên cầm chiếc dù, che đi những hạt mưa đang rơi xuống.
20 " Hoàng Quý Phi nương nương, muội đây vốn dĩ chỉ là một phi tần nhỏ nhoi trong hậu cung, lại chưa lập được công lao gì cho hoàng thượng. Quả thật việc được phong làm phi sẽ khiến có nhiều điều tiếng không hay"- Tương Tịch khẽ nói.