1 Trong tay hắc y nhân nắm chuôi đại đao, sống đao phản xạ ánh sáng, mũi đao rỉ máu đi tới lùm cây cách đó không xa.
Một bóng dáng nho nhỏ khô gầy yếu ớt chạy như điên về phương xa, giày rơm dẫm trên đất phát ra từng tiếng vang sột soạt.
2 Đều nói xuyên qua chuẩn bị tam bảo: mỹ nam, tiền bạc và thân phận cao quý; nàng đã bi thảm trở thành thôn cô, may mà còn có nam nhân đẹp mắt. Mặc dù trong đầu có một âm thanh nói cho nàng biết, 'Nàng' và nương đều vì người này mà mất mạng, người này nguy hiểm.
3 “Cha con?” Tưởng Đại nương chần chừ lặp lại lần nữa, Tưởng thị dẫn theo Mộc Phỉ sinh sống ở đây gần mười năm, chưa bao giờ nghe nàng nhắc tới trượng phu, mỗi lần hỏi đều bị Tưởng thị hàm hồ cho qua, chỉ nói làm quan trong thành Triều Dương, bởi vì trong người nàng có bệnh, nên mới quay về thôn Tương Sơn an dưỡng.
4 Tại sao Mộc Phỉ lại quên mất, bây giờ Viêm Dục là bệnh nhân, cần học lại từ đầu, trong đầu của bệnh nhân mất trí nhớ chỉ còn lưu lại những hình ảnh đã từng trải qua.
5 Mọi người cười ngất, Tưởng Nhị thẩm cúi thân thể xuống, nhỏ giọng hỏi bên tai Mộc Phỉ: "Mộc Phỉ này, hắn thật sự là cha con sao? Sao lại, khụ, nhìn không quá giống.
6 Tưởng Nhị thúc đi rất nhanh, bước chân sinh gió, Tưởng Nhị thẩm đi theo bên cạnh hắn, Mộc Phỉ và Tưởng Vũ đi cùng nhau, giữ một khoảng cách với bọn họ, mà Viêm Dục đi cuối cùng, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn xung quanh một chút, đôi mắt xinh đẹp mà sáng rực đều toàn là vẻ mờ mịt và mê hoặc.
7 Mộc Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm động tác của Viêm Dục, nghi ngờ quẩn quanh trong lòng không cách nào che giấu được, nàng chợt đứng lên, mở to mắt nhìn chằm chằm Viêm Dục không chớp mắt: "Không phải ngươi mất trí nhớ sao? Vì sao biết đụng vào thứ này nguy hiểm? Còn có, nàng là ai? Ta nghe được ngươi gọi nàng là Nghiên Nghiên, nàng mới là nữ nhi của ngươi đúng không? Ngươi nhớ ra rồi.
8 Edit: Mavis Clay
Cả đoạn đường Mộc Phỉ và Viêm Dục vừa đi vừa nghỉ, bởi vì sắc trời mờ mờ, trong tay lại không có đồ chiếu sáng, nhận ra độ không cao, Mộc Phỉ nghĩ nghĩ vẫn là nên chờ thêm hai ngày, đợi khí trời nắng ráo sáng sủa rồi lại vào núi thì hơn.
9 Edit: Mavis Clay
Hắn, hắn đây là không biết cởi quần áo?
Hiện thực chứng minh, Mộc Phỉ đã đoán đúng, khóe miệng nàng giật giật vài cái rồi cũng nhanh chóng chấp nhận, nghĩ lại cũng đúng, đến cơm còn không biết ăn thế nào, biết cởi quần áo mới là lạ.
10 (*): Mẹ
Cơn mưa to tới thật mau, đi cũng mau. Ngày hôm sau đã chuyển trời quang, sương mù tản ra, ánh nắng mới lên xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn nhà tồi tàn, Mộc Phỉ dụi đôi mắt còn ngái ngủ cho tỉnh rồi lật người ngồi dậy.
11 Mộc Phỉ và Tưởng Vũ đứng trong sân chờ, thỉnh thoảng Mộc Phỉ lại nhìn vào trong nhà, muốn đi xem thử rốt cuộc Viêm Dục có mặc quần áo được hay không, có biết bên nào phải bên nào trái không? Còn buộc dây thì sao? Nhưng Tưởng Vũ bên cạnh nàng vẫn đang nói không ngừng, nàng không thể cắt lời người ta, cũng chẳng thể không biết xấu hổ nói muốn vào để giúp Viêm Dục, chỉ có thể đứng trông mòn mắt, liên tục hướng ánh mắt nôn nao vào trong nhà.
12 Edit: An Bi Nhi
Âm thanh của thiếu nữ trong trẻo nghe rất êm tai, là loại trong sáng, rõ ràng có kéo dài âm cuối, nhưng không có cảm giác nũng nịu, nghe xong thấy rất thoải mái.
13 Edit: An Bi Nhi
"Keng keng keng ~!"
Vừa mới rẽ sang góc phố, từng tiếng gõ chiêng truyền tới, sau đó một giọng đầy nội lực thét ra, như sấm bên tai.
14 Edit: An Bi Nhi
Thiếu nữ bình tĩnh nói về trân châu, bộ dạng tự tin toát ra từ trong xương, đôi mắt lanh lợi sáng lên, trân bảo khắp phòng ánh lên hào quang cũng không sánh bằng đôi mắt trí tuệ của nàng.
15 Edit: An Bi Nhi
Khóe miệng của Mộc Phỉ sắp cong tới tận mang tai rồi, nàng cười ha hả, cười rất thoải mái, thể hiện toàn bộ ưu điểm của tiểu nữ hài.
16 Từ đầu đến cuối Mộc Phỉ vẫn luôn mỉm cười, bước chân Tưởng Vũ ngày càng nặng nề, sắc mặt tức giận xanh mét. Liễu Thiên Kỳ bước nhanh, đã lên trên lầu, không nghe được nửa sau của đoạn thảo luận.
17 “Oa, cái này ngon, cái này cũng không tệ, sao các ngươi đều không ăn?” Liễu Thiên Kỳ vừa bước đến bàn cơm cả người liền phát sinh biến hóa, tay trái một cái chân vịt thơm ngon, tay phải mãnh liệt gắp thịt bò trên bàn từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng.
18 Sau khi cơm nước no nê, vì trong nhà có chuyện nên Liễu Nhiễm và Liễu Thiên Kỳ cáo từ về trước. Chỉ để lại mình Liễu Thiên Sở bầu bạn với cha con Viêm Dục Mộc Phỉ và Tưởng Vũ.
19 Liễu Thiên Sở đấm lên ngực, được hai tên thuộc hạ tới khiêng vào xe ngựa, cho đến khi ngồi trật tự trên xe ngựa, mặt Liễu Thiên Sở vẫn là màu tím, hai mảnh môi mê người phiếm trắng, vẫn không ngừng run rẩy.
20 Edit: Mavis Clay
Thủ hạ của Liễu Thiên Sở làm việc rất nhanh tay, một lúc lâu sau đã chuẩn bị xong hai quan tài một lớn một nhỏ, quan tăng lên tới 24 người.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Số chương: 50