21 Mộc Phỉ đắm chìm trong thế giới của mình, danh khí ngưng thần, ngân châm trong ngón tay nhỏ linh xảo của nàng liên tục ghim vào từng yếu huyệt của Viêm Dục, động tác như nước chảy mây trôi, hiển nhiên là một cao thủ.
22 Edit: Mavis Clay
Trưởng thôn Tưởng Thạc thôn Tương Sơn năm nay gần sáu mươi ba, trong nhà có hai vợ một con, Tưởng Vũ có thể nói là đứa con độc nhất của hắn, khi thê tử hắn bắt đầu bước vào tuổi già thì mang thai hạ sinh cho hắn một cậu con trai là Tưởng Vũ, bởi vì là sản phụ lớn tuổi, căn cơ bị tổn thương nên bệnh liệt giường, may mắn Tưởng gia có hậu, Tưởng Thạc vô cùng thương yêu đứa con trai độc nhất này, từ lúc còn nhỏ đã được bồi dưỡng rất nhiều thứ.
23 Tưởng Thạc gọi một người đứng đầu đoàn, lải nhải thì thầm một hồi, đại khái chính là để tán thưởng Tưởng thị, giống như trước kia đi học hiệu trưởng thường khích lệ học sinh được loại tốt, lèo nhèo một tràng những từ ngữ tán dương khác nhau từ trên trời xuống dưới đất.
24 Edit: An Bi Nhi
Vì vậy Viêm Dục bắt đầu hành động.
Hắn đổ gạo đã được quấy đều vào trong nồi đang sôi, cầm muỗng lớn quấy tiếp.
Mộc Phỉ không để ý đến giày cỏ, dùng tốc độ nhanh hơn cả quán quân thi chạy ở trường chạy tới bên cạnh cửa sổ phòng bếp, lúc Tưởng Nhứ Nhi còn đang ngây người đã nhanh chóng nhận lấy hai chén lớn ôm chặt trong ngực, cười hiền lành ngọt ngào.
25 Edit: An Bi Nhi
Sau khi trở về, Mộc Phỉ đặt giỏ trúc trên lưng xuống bên chân, ngồi lên cái đôn dựa vào hàng rào gỗ nghỉ ngơi, trong sân chỉ trồng ít cây thuốc, nhưng đó đều là bảo bối của nàng.
26 Edit: An Bi Nhi
Mùi thịt nhẹ nhàng bay từ cửa sổ nhà bếp ra, Mộc Phỉ ngồi bên cửa sổ hít thật sâu, tham lam hít mùi thơm vào bụng.
Ai, xương thỏ hầm còn thơm hơn hươu bào nhiều.
27 Edit: An Bi Nhi
Nam nhân này lớn lên cực kỳ tuấn tú, nhìn da thịt này, trắng mịn như trứng gà. Nhìn con mắt này, vừa đen lại sáng, lại còn thâm thúy mê người! Ôi, cái mũi cao thẳng như vậy hắn không cảm thấy căng da ư, còn cái miệng kia, vừa mỏng vừa đỏ đầy gợi cảm, lúc hút lấy sợi mì chỉ thấy sắc đỏ với trắng giao nhau, nhân tiện trên môi còn còn sót lại một giọt nước óng ánh, thật muốn trở thành sợi mì kia mà!
Hừ hừ hừ, dừng lại, nghĩ lung tung gì vậy? Đúng là hồ ly tinh, mặt trắng nhỏ còn đẹp hơn nữ nhân, lại còn âm thầm thi triển mị thuật quyến rũ người, nàng sẽ không mắc lừa đâu!
Xảo Nương cong ngón tay lên giống như vô tình vén sợi tóc rơi trước trán, nhân cơ hội chuyển ánh mắt nhìn về phía Mộc Phỉ đang ngồi bất động trên ghế, đôi mày xinh đẹp nhướn lên, quái gở nói: “Chẳng nhẽ Mộc Phỉ không muốn mời Xảo đại nương ăn bát mì sao?”
A, khoan hãy nói, mùi thơm của mì này chỉ cần ngửi liền cảm thấy thèm thuồng, trước đó nàng chỉ muốn tìm lí do để phát tiết những oán hận chất chứa trong lòng, lúc này mới nói mấy câu mà mùi thơm đã xông thẳng vào lỗ mũi, không ngừng chui vào bên trong, khiến cho những con sâu thèm ăn trong bụng nàng đều muốn chui ra ngoài.
28 Tôm tép? Mẫu thân?!
Mộc Phỉ cảm thấy tiêu điều, cũng không kéo Viêm Dục nữa, đứng thẳng đơ như cái cộc gỗ, quá kỳ lạ, đúng là suy nghĩ của người bệnh không thể dùng ngôn ngữ bình thường hình dung được, trước kia hắn xem mình là nữ nhi của hắn có thể hiểu được vì ái nữ của hắn mới vừa mất nên hắn chuyển tình cảm sang người nàng.
29 “Người cố ý phải không?”
Hai tay của Mộc Phỉ chống lên bàn, ánh mắt sáng lên như đóm đóm nhìn chằm chằm Viêm Dục vẫn đang ung dung uống trà. Đáng lẽ nàng phải nghĩ ra sớm hơn chứ?
Đối với y thuật của nàng Mộc Phỉ rất tự tin, thuật châm huyệt bằng ngân châm mỗi đợt trị liệu là một tuần, tổng cộng nàng đã trị liệu cho Viêm Dục chín ngày, làm sao đang chuyển biến tốt đẹp lại đột nhiên lơ mơ lại được.
30 Mặt trời lười biếng chiếu trên khe suối nhỏ, mấy thôn phụ thiếu nữ ngồi chồm hổm trên tảng đá bên dòng suối, cầm gậy gỗ đập giặt sạch quần áo. Miệng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tám những chuyện xảy ra ở trong thôn trong mấy ngày qua.
31 Sau khi Tưởng Nhứ Nhi phát hiện ra có một ánh mắt đang nhìn chăm chú bọn họ, kinh ngạc nhìn về hướng mọi người đang tám, liền thấy một bóng dáng quen thuộc, xong bất chấp đang giặt quần áo, vội ôm chậu xoay người chạy mất, mọi người kỳ quái nhìn hướng Tưởng Nhứ Nhi đi, trong nháy mắt tất cả đều im bặt.
32 Edit: Mavis Clay
"Ai u, đau chết lão nương rồi, ngươi cút ngay cho ta!" Xảo Nương đột nhiên cảm thấy bên hông đau xót, sau đó nửa người dưới chết lặng mất cảm giác, nàng ta đau gào ré lên, ngay cả người bên cạnh là ai cũng chẳng thấy rõ, vô giác vung tay đẩy ra.
33 So với Tưởng Chi Nhi, Mộc Phỉ thích Tưởng Nhứ Nhi hơn chút, ít nhất là người ta đã tới trước cửa dùng hành động bày tỏ tình cảm của mình, chứ không như Tưởng Chi nhi, chôn trong lòng không nói, còn ghen tỵ hành động lấy lòng của người ta.
34 Mộc Phỉ vô lo hớp một ngụm trà, để một miệng đầy bánh ngọt trôi hết vào bụng rồi mới nhàn rỗi nói: "Đây là con đặc biệt ướp cho phụ thân, cho thúc ăn, thì là tiếc thôi.
35 Mộc Phỉ thu ngân châm trong tay lại, dây thần kinh đang căng thẳng dần buông lỏng, cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán Viêm Dục, nàng cười khanh khách giải thích: "Phụ thân, tuần này là bắt đầu đợt trị liệu thứ ba rồi, theo tính toán của con, sau bốn đợt trị liệu là người đã có thể nhớ được đại khái mọi chuyện, trừ chuyện trong lòng người không muốn biết, những chuyện khác đều có thể.
36 Edit: An Bi Nhi
Trong lòng Mộc Phỉ rất buồn bực, nghe giọng của Viêm Dục, dường như hắn đã biết hôm qua mình giở trò gì, nhưng từ hôm qua đến giờ hắn không vào trong thôn, sao hắn biết được, chẳng nhẽ Tưởng Nhứ Nhi thừa dịp nàng không ở đây nên lén nói cho hắn biết? Nhưng hành động của mình rất bí mật, chắc Tưởng Nhứ Nhi cũng không biết rõ đâu.
37 Edit: An Bi Nhi
Giấy bằng da dê rất giày, cảm giác rất tốt, sờ lên còn có lông tơ. Nét chữ phóng khoáng được viết bằng bút lông theo thể chữ lệ (*), chữ phía trên thể gì Mộc Phỉ cũng chẳng cần đoán, đều là chữ phồn thể.
38 Edit: An Bi Nhi
Mộc Phỉ vốn bị Viêm Dục ôm vào lòng, nghe thấy lời nói của Tưởng Vũ, sao Tưởng Vũ lại biết nàng và Viêm Dục không phải phải cha con ruột? Là do nhìn ra tuổi tác sao? Mặc dù Viêm Dục chưa đến 20 tuổi, nhưng ngày thường hay xụ mặt xuống ít nói, nếu đoán theo số tuổi thì không hợp lý lắm.
39 Edit: An Bi Nhi
"Phỉ Nhi, Vũ ca ca sẽ không hại muội, chỉ mong muội có thể lưu tâm. "
Tưởng Vũ vẫn còn đang an ủi, hắn cũng có lòng riêng, trước kia cho rằng Viêm Dục là cha của Mộc Phỉ, nên hắn mới nhường nhịn nhiều lần, nghĩ đến chuyện sau này ở cùng một chỗ với Mộc Phỉ, người đó chính là nhạc phụ, nên phải kính trọng.
40 Hai mắt Mộc Phỉ trợn to, không để ý mi tràn ra nước mắt, ngây ngốc nhìn gương mặt xinh đẹp không ngừng phóng đại trước mặt mình, da thịt trắng nõn như trứng gà bóc, trơn tru không tỳ vết, mùi thơm cỏ xanh lẫn thảo dược xông vào mũi.