1 Đêm, mát lạnh như nước.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào lầu các Tô vương phủ của Hằng quốc.
"Vương gia. . . . . . Vương gia, van cầu ngài. . . . .
2 Từ trước tới nay, chỉ cần Vương gia đi đến chỗ nào, nếu người ở chỗ đó có một chút dơ bẩn đều phải trả cái giá thật lớn!
Tô Cẩm Lí hừ lạnh, ánh mắt vừa khinh thường vừa phiền chán, thậm chí còn rất giận dữ.
3 Thế nhưng, lão Vương phi là mẹ ruột của Vương gia, sợ con trai mình không lấy được thê tử, do đó mới liều mạng mà đưa tới chỗ hắn.
Vậy mà từng nữ nhân một, chỉ vì vài khuyết điểm mà bị Vương gia nhẫn tâm vứt bỏ!
"Một người cũng không còn hả?" Tô Cẩm Lí nở nụ cười nhạt, ánh mắt khẽ dời, giọng nói vẫn bình thản như trước.
4 Người nào cũng biết cô chủ nhà họ Dương là viên ngọc quý, mong cầu trăm ngàn vạn lần mới có được, vừa cao ngạo vừa xinh đẹp, tựa như vầng thái dương sáng lòa.
5 Dương Xuyến Xuyến híp mắt. Cô vốn tức giận vì ba mẹ nuốt lời, nhưng bây giờ chợt cảm thấy hứng thú.
Cô rất thích mấy vở diễn xuyên không. . . Chỉ cần là sách liên quan đến xuyên không, cô đều xem hoài không chán, đọc mãi chẳng phiền.
6 Giới tính của người phối ngẫu sau khi xuyên không. . . Nam. . . Dương Xuyến Xuyến sợ đến mức run người, má ơi, có cả vô tính nữa hả? Vừa chân thật vừa đáng sợ!
Triều đại xuyên không, dĩ nhiên là một triều đại khác.
7 Nàng là Dương Xuyến Xuyến, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thật buồn cười, một nam nhân đáng giá đến thế sao?
"Động phòng? Ta phải động phòng với một người trong số họ?" Dương Xuyến Xuyến hít sâu một hơi vì tức giận, dựa theo ngón tay đang chỉ của tiểu nha hoàn mà nhìn qua.
8 "Cái gì!!!! Từ lâu ta đã mơ mình được xuyên không, và khi ta xuyên qua lại trở thành như thế này? Còn bị buộc phải thành thân, có phụ thân nhà nào mà lại nhẫn tâm đến thế không, ép buộc con gái mình như vậy? Chẳng lẽ ông ấy không biết sao? Hôn nhân chính là nấm mồ chôn đối với nữ nhân!!!.
9 "Nóng giận? Ta không nóng giận nổi nữa rồi! Ta. . . Ta. . . " Dương Xuyến Xuyến nhìn quanh nhìn quất, sau đó buộc chặt y phục trên người rồi ném khăn trải giường cho nó vắt qua xà nhà, "Mau gọi lão gia đến cho ta.
10 Không đợi nàng mở miệng nói chuyện, tiếng gào khóc đã vang lên.
"Xuyến Xuyến! Con gái ngoan của ta, con gái tốt của ta. . . "
"Con dọa phụ thân sợ đến chết.
11 Cả cuộc đời mình, Dương Vạn Tài thương nhất là đứa con gái này.
Đừng nhìn vào sự vẻ vang hiện tại, ngày trước, ông vốn là một thổ phỉ, vì yêu mẫu thân của Dương Xuyến Xuyến, nhìn bà ấy chết đi sống lại vì sinh đứa nhỏ, ông không đành lòng một chút nào, do đó không để bà ấy có đứa con thứ hai nữa.
12 "Ta cho con đến Diệp thành để ngắm hoa, con thích không?”
Dương Vạn Tài nói tới đây thì vỗ đùi một cái, sao bây giờ ông mới nghĩ tới chứ!
Nếu Xuyến Xuyên đi Diệp thành, nương tử ông trở về, có lẽ sẽ không biết chuyện con gái thắt cổ?
Phải biết rằng ở Dương gia này, Dương Xuyến Xuyến không ở nhà, nương tử ông không ở nhà, Dương Vạn Tài ông mới có thể là lão đại của Dương gia!
Bằng mọi giá, tuyệt đối không để họ nói ra chuyện con gái thắt cổ, ai dám cãi lời ông một tiếng nào?
Trong lòng Dương Vạn Tài phấn chấn vô cùng, dáng vẻ nhất thời có chút giống với phú ông mới lên đời, “Yên tâm đi Xuyến Xuyến, phụ thân sẽ sai người quét dọn biệt viện ở Diệp thành sạch sẽ.
13 Bởi vì tốc độ quá nhanh, Dương Xuyến Xuyến nhất thời đứng không vững, va vào một vài người.
Trong chốc lát, xe ngựa nhanh chóng chạy qua trước mắt nàng.
14 Mỗi một chữ đều rất có khí phách! Sát khí đằng đằng nhắm vào Dương Xuyến Xuyến mà đánh tới.
Thế nhưng, Dương Xuyến Xuyến trời sinh kiêu ngạo, tuyệt đối không bao giờ cúi đầu.
15 Vương gia Tô Cẩm Lí, từ nhỏ đã nhận được ngàn vạn sủng ái, nào có ai dám nói với hắn như vậy?
Bọn người hầu cảm thấy dường như Vương gia nổi giận đùng đùng rồi.
16 Có được dung mạo trời sinh thế này đã lấn át người khác, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần gặp hắn một lần cũng khó mà quên được!
Đương nhiên, Dương Xuyến Xuyến không có nhiều tâm tư để chú ý đến dung mạo của nam nhân này!
Việc nàng phải làm bây giờ chính là báo thù!
Từ nhỏ tới lớn, có người nào dám khi dễ, làm nhục nàng như vậy hả?
Bị hắn phái người kéo đi, ném xuống đất như ném một món đồ bị vứt bỏ, kéo ra xa 100 thước!
Vô liêm sỉ!
Cho dù làm chuyện như vậy, phải nên là Dương Xuyến Xuyến nàng làm với người khác!
Bàn tay nắm lại thật chặt, ánh mắt nàng lóe lên tia sáng.
17 Diệp thành.
Dương Xuyến Xuyến hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào góc đằng kia của quán trà, vẻ mặt âm thầm tính kế.
Ngày hôm nay, nàng mặc y phục rất đẹp, vừa hào phóng lại vừa hấp dẫn.
18 Dương Xuyến Xuyến vươn tay, ôm lấy cổ Tô Cẩm Lí, cố tình ngã xuống bàn.
Trong chốc lát, tư thế giữa hai người trở nên mập mờ vô cùng.
Dương Xuyến Xuyến ngã người lên trên bàn, Tô Cẩm Lí thì nhìn xuống nàng.
19 Dương Xuyến Xuyến tựa đầu vào vai Tiểu Bích, lệ rơi đầy hai mắt. Nàng vừa nói vừa nhiin2 trộm Tô Cẩm Lí, đồng thời liếc hắn một cái đầy khiêu khích.
Hừ, thích sạch sẽ chứ gì?
Hôm nay, ta phải đưa ngươi vào trong ngục tối.
20 Dương Xuyến Xuyến vừa nói, vừa làm bộ như muốn tát vào má mình. Tiểu Bích vội vàng ôm chặt lấy nàng, cố làm ra vẻ lớn tiếng.
"Tiểu thư, người đừng đau lòng như vậy, cô gia* sẽ không để ý đâu mà, tiểu thư.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 97