41 Ánh trăng bàng bạc tỏa sáng và rải đầy khắp mặt đất.
Tô Cẩm Lí khiêng Dương Xuyến Xuyên xuyên qua đám người, xoay mình lên ngựa rồi chạy băng băng trên đường cái.
42 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nàng cứng đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Buông ta ra! Chẳng lẽ ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân à? Nếu ôm ta như vậy, ngươi phải phụ trách cả đời ta!”
Tô Cẩm Lí nghe nàng nói thế, sắc mặt hắn chợt trở nên xanh mét.
43 Tim cô rung động vào năm mười lăm tuổi, “nhất kiến chung tình” – vừa gặp đã yêu Tô Tử An.
Cho dù vào lúc ấy, được vây quanh bởi những cảm xúc yêu đương nhạt nhòa, cô cũng không hiểu được yêu là gì!
Cô gọi Tô Tử An là anh, anh cũng chăm sóc cô như một người anh trai thật sự.
44 Cõi lòng. . . dường như ngày càng nặng trĩu.
Bị vứt bỏ. . . đã trở thành vận mệnh suốt cả một đời của nàng.
Thời niên thiếu từng yêu say đắm, mọi thứ chợt hóa thành nỗi khổ chìm sâu tận đáy lòng.
45 Cực kỳ đau đớn.
Hắn xoay người một cách cứng nhắc, định cất bước rời đi.
Nhưng trong nháy mắt, Dương Xuyến Xuyến đột ngột đứng dậy. Trong lúc Tô Cẩm Lí không có phòng bị, nàng dùng hết khí lực toàn thân đẩy hắn một phen.
46 Nam tử mặc y phục màu tím, phong thái tràn đầy vẻ anh tuấn, đứng lặng người dưới trăng, mắt nhìn về một hướng, vẻ mặt có phần ngơ ngác.
Nữ tử vốn nhạy cảm.
47 "Hả?"
Tô Cảnh Lương lên tiếng không nhanh không chậm, một ý tưởng hiện lên trong mắt, y nói bằng giọng điệu bình tĩnh:
"Phái người điều tra một chút đi, dù sao thì Tô vương gia đẩy nàng ấy xuống nước trước, hơn nữa Sơ Tâm còn lấy hoa đăng của nàng ấy.
48 Ngoài cửa, có người chợt bẩm báo: “Tiểu thư, đây là thiếp mời mà lão gia và phu nhân đưa tới, nói là Thái tử gia đưa qua, mời tiểu thư qua đó, người của phủ Thái tử đang chờ ở bên ngoài phòng!”
Tiểu Bích nhận thiếp mời rồi đưa cho Dương Xuyến Xuyến.
49 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hắn cảm thấy cực kỳ buồn bực!
Nhất là nhìn qua vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Dương Xuyến Xuyến, đã vậy nàng còn lên mặt, sự tức giận trong người hắn lập tức tụ lại.
50 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ba người kia vừa nghe khúc hát đã sửng sốt.
Ánh mắt Tô Cẩm Lí tràn đầy sự khinh thường.
Khóe miệng Tô Cảnh Lương trở nên giật giật, nhưng y càng cảm thấy nữ tử này thú vị hơn hẳn.
51 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Há to mồm, lại không biết nên nói cái gì.
Dương Xuyến Xuyến hơi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của người trước mắt mình, người này khác với người vừa rồi.
52 Một nữ nhân, chẳng qua mới gặp hai lần, vì sao tim của y lại đập mạnh như thế?
Tô Sơ Tâm bị nụ hôn đột xuất kia dọa sợ, ngay sau đó, nàng ta cảm giác được thân mình của Tô Cảnh Lương cứng đờ, quay đầu lại thật mạnh, trông thấy vẻ mặt mất hồn của y.
53 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Ta là cô nương nhà người ta, ngài hôn ta, coi như ngài được hưởng chút ánh sáng, chuyện đó. . . Ta chịu chút uất ức đấy, huề nhau như vậy đi!”
Tô Cẩm Lí nhìn qua Dương Xuyến Xuyến, quả thực là vẻ mặt uất ức.
54 Hắn thề tận đáy lòng, nhất định phải hoàn toàn chinh phục nữ nhân này!
Nét cười lạnh thoáng hiện lên bên khóe miệng, Tô Cẩm Lý nhàn nhạt nhớ lại - -
Nữ nhân, ngươi chờ xem!
Nếu đã khơi dậy hứng thú của ta, vậy ngươi phải có trách nhiệm dập tắt nó!
Ngươi tưởng ngươi là Tô Sơ Tâm?
Có thể để cho ta không điều kiện che chở rời khỏi?
Huống hồ, là nữ nhân dã man vô lý như ngươi, rõ ràng là dùng bản thân chơi cái gì lạt mềm buộc chặt, hiện tại lại giả bộ chính mình một vẻ cao quý lạnh lùng!
Ngươi cho là như thế này, ta liền sẽ bỏ qua ngươi sao?
Từ trước đến nay, ở trong thế giới của hắn, chỉ có nữ nhân hắn không cần, không có nữ nhân không cần hắn!
Nghĩ tới đây, Tô Cẩm Lý nhìn cũng không có nhìn Tô Cảnh Lương cùng Tô Sơ Tâm liếc mâc một cái, liền vội vàng rời đi.
55 Vương phủ.
Tô Cẩm Lý tiếp nhận thánh chỉ trong cung, sắc mặt cả người, dần dần biến thành màu xanh đen.
Vương phi, cũng là mẹ đẻ Tô Cẩm Lý, Tuyết Y.
56 Nhất thời, Tuyết Y hơi mấy phần mong chờ nữ nhân kia tiêu sái đến trước mặt Tô Cẩm Lý.
Làn da xinh đẹp không có bất luận nếp nhăn nào, hòa cùng tươi cười kiều mỵ.
57 Sắc mặt Tô Cẩm Lý xanh mét, mang theo vài phần sát khí, gằn từng chữ châm chọc nói: "Làm sao vậy? Lần này vừa lòng rồi chứ?"
Tô Cảnh Lương Bị nói như vậy, nói có chút mờ mịt.
58 "Huynh vậy mà, đối với ta như vậy. . . . . . . "
Tô Cảnh Lương nhíu mi, trong nháy mắt, như là nghĩ tới cái gì một dạng.
Đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Tô Sơ Tâm một bên ngồi, trầm lặng không hé răng.
59 Dương phủ.
"Không lấy chồng, không lấy chồng, con không muốn lấy!"
Dương Xuyến Xuyến bịt lấy lỗ tai, đối với Dương Vạn Tài cùng Dư Thúy lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng hô.
60 Phụ mẫu thân nàng vĩnh viễn cũng không biết, cho nàng nhiều tiền bạc, cho nàng nhiều lễ vật, đều không thể bằng tình thân ấm áp.
Dương Xuyến Xuyến lắc lắc đầu, sau đó nhìn Dương Vạn Tài và Dư Thúy, bĩu môi, hếch mắt lên.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111