21 Đế đô, Vân Thành.
"Há há há -- "
Trong lương đình ở giữa hồ của Tô vương phủ, có tiếng cười khiếm nhã đột nhiên vang lên.
Người tới là một nam tử, dáng vẻ nhanh nhẹn, y phục màu trắng cao quý, tướng mạo anh tuấn, phong thái thanh nhã.
22 Bắc Đình Tiêu Nhiên còn tưởng rằng nữ nhân không giống người thường kia sẽ khiến Tô vương gia hứng thú một chút. Bây giờ xem ra, dường như không có gì ảnh hưởng nhỉ?
Nghĩ đến đấy, y cười như không cười, mở miệng, “Tô vương gia, ngài mãi không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.
23 Bắc Đình Tiêu Nhiên nghe hắn nói như vậy liền nghẹn lời.
Tô Cẩm Lí không ở lại nữa, lập tức rời đi.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Một ngày tháng tư, nắng chiếu rực rỡ.
24 Mới vừa rồi, con đường lớn này vốn rất đông người qua lại, nhưng bây giờ lại trở nên có vẻ trống rỗng, ngoại trừ Dương Xuyến Xuyến và Tiểu Bích là nữ nhân thì không còn ai nữa.
25 Dương Xuyến Xuyến chợt mở to hai mắt.
Đùa giỡn?
Nàng đùa giỡn bọn họ?
Không đúng, hóa ra là Đại tiểu thư Dương gia đùa giỡn bọn họ?
Dương Xuyến Xuyến không biết mình nên cười hay nên khóc, nàng ngượng ngùng nói, “Sao ta có thể đùa giỡn nữ nhân được chứ?”
Tiểu Bích cảm thấy mờ mịt, “Sao là sao ạ?”
"Tiểu thư luôn tự xem mình là sơn đại vương, giả làm nam nhân, đùa giỡn nữ nhân, không cần phải có lý do.
26 Nhưng mà khi nàng vừa nghĩ xong, giọng nói của ai đó đột nhiên vang lên bên tai.
"Dương tiểu thư. . . . . . Dương tiểu thư!"
Dương Xuyến Xuyến vừa nghe liền cảm thấy bước chân cứng đờ, nàng quay lại, nhìn thấy Trương công tử ở hiệu thuốc.
27 Nàng chính là nữ nhân mà hắn hận không thể bóp chết ngay tức khắc!
Tô Cẩm Lí nhíu mày lạng lùng, nhìn chằm chằm Dương Xuyến Xuyến.
Dương Xuyến Xuyến vừa trông thấy khuôn mặt của nam nhân, máu của nàng chợt giống như bị ngưng tụ lại!
Nam nhân này, cho dù hắn có hóa thành tro nàng cũng nhận ra!
Nếu đổi lại là trước đó, nàng một mực nghĩ cách để chỉnh đám người vây quanh mình một chút thì bây giờ, nàng hận không thể co giò chạy biến ngay!
Nàng - Dương Xuyến Xuyến, sao vận khí lại không tốt như vậy chứ?
Khó khăn lắm mới tìm được một nam nhân quyền thế, vốn dĩ muốn mượn một chút gió đông, ai ngờ lại mượn phải đối thủ không đội trời chung?
Không đội trời chung thì không đội trời chung thôi!
Nhưng mà.
28 Tô Cẩm Lí nghe xong, hắn liền nhìn Dương Xuyến Xuyến bằng ánh mắt đăm chiêu, sau đó thốt ra một câu không nóng không lạnh, “Tốt thật hả?”
Dương Xuyến Xuyến thấy cách hắn nói có gì đó kỳ quặc, toàn thân nàng chợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn tiếp tục mở miệng, làm ra vẻ hồn nhiên ngây thơ, gặp lại người cũ liền vui sướng.
29 "Vậy thì bổn vương cũng không thể. . . để ý tới ngươi. . . ”
Nói đến đây, dường như Tô Cẩm Lí nghĩ đến cái gì đó, lời nói của hắn tràn đầy sự cười chê.
30 Dương Xuyến Xuyến còn chưa nói xong, cằm của nàng đã bị đối phương nắm lấy, đẩy lên cao.
Thị vệ đi theo bên cạnh Tô Cẩm Lí cũng phải trố mắt nhìn, vẻ mặt hoàn toàn không dám tin!
Vương gia của bọn họ.
31 Dương Xuyến Xuyến nhất thời cất lời to gan, lớn mật, chẳng thèm để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và ánh mắt mở to nhìn mình của người xung quanh. Nàng phấn khởi, nói.
32 Hắn mang theo nỗi tiếc nuối, nhìn ngắm vô số nữ nhân, nhưng tất cả bọn họ đều khó có thể khiến hắn động lòng, ngay cả hắn cũng thờ ơ.
Cho dù là lúc phát tiết dục vọng của nam nhân, hắn cũng không hề có một chút thương tiếc.
33 Tô Cẩm Lí nghe Tô Sơ Tâm nói vậy, hắn hơi nghiêng đầu qua một bên, nhưng không hề nhìn mặt nàng ta, trái lại chỉ để mắt đến chỗ mà ngón tay ngọc của nàng ta đang chỉ, đáy lòng bỗng dưng chấn động.
34 Khi đó, nàng liền bắt đầu ảo tưởng ——
Rốt cuộc như thế nào là một người nam tử? Lớn lên là bộ dáng gì?
Cho nên, lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn.
Sợ hãi len lén nhìn hắn một cái.
35 Tô Cẩm Lí nghe được lời như vậy, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như mây gió.
Liếc nhìn gò má Tô Cảnh Lương trước mặt, lại từ đầu đến cuối không có dũng khí liếc mắt nhìn Tô Sơ Tâm.
36 Cũng đã hai năm, hôn sự của Tô Sơ Tâm và Tô Cảnh Lương, đã định ra tới hai năm rồi.
Nên lưu, không giữ được!
Nên vứt, cũng không nên giữ lại!
"Thôi, vẫn là Bổn vương đi đi.
37 Dương Xuyến Xuyến khó khăn lắm mới có thể chạm vào hoa đăng ở dưới nước.
Thế nhưng khi nàng vươn tay định lấy nó thì đồng thời cũng có một người vươn tay muốn lấy.
38 Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Dương Xuyến Xuyến thấy lão cha và lão nương khen ngợi Tô Cẩm Lí như vậy, nàng không thể không thừa nhận rằng đáy lòng mình thực sự dấy lên một chút ghen tỵ!
Nghĩ đến đây, Dương Xuyến Xuyến chợt lườm đối phương một cái!
Đụng phải hắn, đúng là hệt như bị bóng đè!
Tô Cẩm Lí và Dương Xuyến Xuyến đối mắt với nhau cực chuẩn xác!
Bốn mắt giao nhau, cả hai đều nhìn ra ý khiêu khích trong mắt đối phương.
39 Nhưng hắn cũng nhanh chóng lấy lại sự tự nhiên, mở miệng nói: “Bây giờ là của ta!”
"Ngươi - - "
Dương Xuyến Xuyến mở to hai mắt nhìn, ngón tay nàng âm thầm siết chặt, cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng.
40 Tô Cẩm Lí bỗng nhiên quay đầu, cho rằng bản thân mình nghe lầm rồi!
"Đừng quên, ta nhín trúng hoa đăng đó trước, ngươi tới sau mà còn tự tay cướp lấy!”
"Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hôm nay là Tiết nhân duyên.