1 -A! Thật cẩu huyết!
Cố Doanh Doanh ngồi đọc tiểu thuyết ngôn tình toàn H của nữ chính mà thầm chửi rủa mỗ tác giả nào đó vì quá cẩu huyết.
Nam chính thì yêu nghiệt nữ chính thì xinh đẹp ngây thơ trong sáng còn nữ phụ thì não tàn ngu ngốc, cô thở dài:
- Tại sao mình lại đi đọc cái thứ cẩu huyết này nhỉ?
Đúng với người như cô thì hiếm khi đọc mấy chuyện kiểu này, cô vốn đợi anh.
2 -a~ Mình không tin, mình không tin. . . .
Cố Doanh Doanh trụ vào tường nhìn lên chiếc gương có một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. . . Dù cô có thần đồng thiên tài thì cô cũng là con gái phản ứng ngạc nhiên và hoảng hốt là không tránh khỏi.
3 - phóc!
Quả nho bay vào miệng cô nàng thô lỗ nào đó, cô nàng này vô cùng xinh đẹp nhưng chính là cái dáng nghiêng nước nghiêng thùng, chân vắt lên cao trên bụng chính là đĩa nho, cô ngâm nga hát:
- Chúng ta không được luộc rau~ Chúng ta chỉ được luộc nhau~ Phóc!
Bạn nho xấu xố bay vào cái miệng xinh đẹp mà bị nhai tóp tép, mấy cô y tá đứng ngoài nhìn vào không khỏi mắt giật giật.
4 -Oaaaaaa!
Cô nhìn cái lâu đài phía trước thật sự quá đẹp đi? Biệt thự nhà họ Tích chính là biệt thự khang trang cổ kính đẹp bậc nhất thành phố C này, vô cùng cổ kính như thời xưa vậy, cô 2 mắt sáng chóe chỉ muốn ôm cái nhà này.
5 -Oáp! Ngủ ngon quá đi a~
Mỗ nữ nào đó ngủ rất rất ngon tỉnh dậy vươn vai chào buổi sáng với ông mặt trời. . . Thiên a~ Cảm ơn ngươi đã cho ta cuộc sống này, lúc nào ta lên đó ta hứa sẽ bạo cúc ngươi cả nghìn lần a~
Rồi cô nghĩ đến Dạ Minh nam chủ trong nguyên tác là một gã lạnh lùng vô tình, vừa là quản gia vừa là phó giám đốc tập đoàn Tích Thị, nữ chủ làm thư ký của anh, anhh liền đem lòng yêu nữ chủ say đắm rồi hại nữ phụ là cô thê thảm, cô suy nghĩ rồi bật cười nham hiểm, đã vậy cô sẽ hành cho cái gã này đã đời luôn a~!
Mỗ nữ nào đó cười nham hiểm rồi gào lên như chọc tiết gà
- Dạ Minh quản giaaaaaaaaa!
.
6 -A!!!! Sao ngươi cứ theo ta vậy?
Cô chịu hết nổi rồi, cô chịu hết nổi rồi! Gã Dạ Minh này trong nguyên tác rất ghét cô cơ mà! Giờ đến công ty rồi vẫn còn bám cô làm cô mang tiếng xấu từ hắn!
Dạ Minh mỉm cười tiêu chuẩn làm đốn bao trái tim:
- Tiểu thư, bảo vệ và chăm sóc người là nhiệm vụ của ta.
7 Cô nhìn anh rồi hốt hoảng đẩy thiên vũ ra đứng chỉnh tề một bên. . . Nhưng rồi cô giật mình cười chua xót. . . Có phải cô ngoại tình đâu. . . Đấy cũng không phải Dạ Minh thật.
8 - Chết tiệt!
Dạ Minh đấm mạnh vào tường làm đôi tay đỏ lên như thể sắp bật máu ra ngoài, anh chính là không nhận ra tình cảm của chính bản thân mình!
Anh bực bội không tả xiết liền cau có đi quanh phòng nhìn trời mưa liền thở dài, bước ra khỏi phòng chủ tịch đi vào phòng của anh.
9 - Doanh nhi?
Dụ Nguyên vẫn gọi cô bằng tên cũ làm cô liền nhíu mày:
- Thôi đi, đừng gọi tôi bằng tên cũ, tên tôi hiện tại là Tích San San.
Anh nhìn cô mỉm cười ôn nhu xoa tóc của cô, ánh mắt của anh chính là yêu thương, nhìn như muốn xuyên thấu trái tim tâm can của cô, cô chính là cảm thấy khắp tâm can cô bị soi.
10 Khi Minh Dạ Nguyệt đi xa tầm mắt, cô cố vùng vẫy khỏi hai tên chết tiệt (Dụ Nguyên và Mai Mai) để đuổi theo hắn nhưng sức cô không đủ, nếu cô đuổi kịp chắc chắn cô sẽ cho tên Minh Dạ Nguyệt kia một đường ngọt sớt!
- Hắt xì!
Minh Dạ Nguyệt nhíu mày, thuộc hạ đang lái xe liền quay ra hỏi:
- Các chủ, ngài có phải bị cảm rồi không?
- Ta không biết, nhưng ta cảm thấy lạnh sống lưng, ngươi mở điều hòa vừa thôi!
Anh xoa xoa cánh tay nổi da gà, rồi sờ lên dấu X liền nhíu mày.
11 Căn phòng chủ tịch tĩnh lặng như tờ, cả hai đang chú tâm vào việc riêng của mình hoàn toàn không để ý đến người khác
Sau một hồi chó gà bay tứ tung của nam chủ và nữ chủ thì cánh cửa căn phòng chủ tịch liền đáng thương bị đạp bung ra, Dạ Minh và San San ngước lên nhìn, Dạ Minh nhíu mày:
- Phó chủ tịch, dù chức của người cao hơn ta, nhưng hiện tại chức Chủ tịch đang được ta giữ một thời gian ngắn, ít thì anh cũng phải có phép tắc chứ?
Vân Thiên Vũ chẳng thèm để ý đến Dạ Minh liền liếc qua cô, cô chính là sợ co rúm người a~! Thiên địa ơi nam chủ nổi giận rồi.
12 Hoắc Thiên Kình phóng xe đến công ty của Tích thị, anh bỏ chiếc kính ra nhìn lên tòa nhà rồi mỉm cười. . .
Đang Linh của anh, anh tới đây!
San San bắt đầu đứng dậy vì ngồi quá lâu liền quay ra nói với Dạ Minh:
- Dạ Minh quản gia, ta đi mua ít nước, khát quá!
Dạ Minh không ngẩng đầu lên:
- Lần sau cứ gọi là Dạ Minh, không cần gọi thêm chữ quản gia đâu.
13 Anh nhìn cô gái dính đầy máu nằm đó như ngủ ngon lành liền hừ lạnh cái, bấm số gọi:
- Vân Thiên Vũ, xử lý cô ta như nào?
Vân Thiên Vũ cười lạnh một cái liền thả lỏng người xuống ghế đáp một cách nhẹ nhàng:
- Không giết cô ta, nhưng cho cô ta nếm thử vài thứ xem cô ta ra sao.
14 Bộp!
- Im lặng, cô hét hò cái quái gì
Hoắc Thiên Kình chính là ném cái gối vào mặt cô nhưng ko thấy cô phản ứng mà co rúm người lại ôm chặt đùi vùi mặt vào trong, anh bỗng mềm lòng nhìn cô nàng bé nhỏ này, ngồi xuống chạm nhẹ vào:
- Đừng.
15 Khi San San tỉnh dậy, tất cả vẫn như vậy, nhưng cô nhìn sang bên cạnh thấy một nam nhân đang cởi trần ngủ bên cạnh cô. . . Vâng là Hoắc Thiên Kình đại ca! Theo mọi người nghĩ cô sẽ đen mặt đạp anh xuống và gào lên biến thái?
Xin lỗi.
16 Hoắc Thiên Kình đưa San San đến bệnh viện, liền bế cô đi thẳng vào làm bao cặp mắt để ý đến anh, anh liền dịu dàng nói với y tá:
- Gọi Lăng Hạo Thiên cho tôi, tôi là Hoắc Thiên Kình.
17 Lăng Hạo Thiên nhìn cô đang chết dần chết mòn đi trên bàn mổ, anh chần chừ nhìn máy nhịp tim. . . . Đây chính là cơ hội trả thù cho anh. . . . Nếu cô ta chết chắc hẳn gã đó sẽ rất đau khổ.
18 Lăng Hạo Thiên đã để tất cả ra ngoài, lúc này chính anh đã đẩy tất cả mọi người về, đi vào trong căn phòng lạnh lẽo San San đang nằm, anh ngồi xuống nhìn khuôn mặt cô đã lạnh ngắt, vén tóc mai cô lên nhìn khuôn mặt yêu kiều đang say ngủ.
19
Trên báo chí cũng đã loạn lên với tin tức nóng hổi này, tất cả lùng xục khắp nơi không tìm thấy thân xác bé nhỏ của cô. . . .
Hoắc Thiên Kình cũng huy động bao nhiêu người để tìm San San, mắt anh giờ đã đỏ lừ lên như nhuốm đầy máu.
20 Cô nuốt ực một cái rồi cười trừ:
- A~ Thiên Vũ đại ca. . . Tôi đùa thôi mà. . . .
Vân Thiên Vũ nhìn cô hừ nhẹ cái rồi từ từ nâng cằm cô lên nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô làm cô chột dạ, anh từ từ nói với ánh mắt tò mò:
- Cô có gì để cho tên Dạ Minh kia thích cô nhỉ? Tôi không thấy gì ngoài sự háo sắc của cô cả.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100