1 “Ngao!!” Một tiếng hổ gầm phát ra từ trong sơn mạch cổ xưa, trong âm thanh ẩn chứa sự vui vẻ cùng một tia mệt mỏi. Đây là một dãy núi to lớn, kéo dài hàng nghìn dặm, với nhiều cây cổ thụ cao lớn khắp nơi, tán lá rậm rạp như muốn che cả ánh nắng mặt trời.
2 Phanh, phanh, phanh!! Ở bên cạnh sơn động, một tiểu hắc hổ đang đứng dưới một gốc cây cổ thụ cao lớn không ngừng dùng sức đem thân thể của mình va chạm vào thân cây thô to.
3 “Đại sư tỷ, không nghĩ tới lần này vận khí chúng ta tốt như vậy, vừa ra ngoài đã gặp một con bạch hổ có linh tính ở trong khu rừng này, lần này bắt đem về tông môn giao cho sư môn bồi dưỡng nhất định rất nhanh sẽ làm cho tông môn thêm ba đầu linh thú.
4 Nếu hắn không nằm ngủ trên tảng đá này thì sẽ không xảy ra tình huống như vầy, cho dù hắn có thể cảm nhận được thiên địa linh khí, thì cũng mất một khoảng thời gian dài.
5 Bây giờ đang là mùa xuân, trăm hoa bắt đầu đua nở. Màn đêm dần bao phủ toàn bộ khu rừng, những ngọn núi đen sẫm như ẩn như hiện trong bóng tối. Gió đêm nhè nhẹ thổi tạo ra những tiếng lá cây rì rào như tiếng nói nhỏ nhẹ của người thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.
6 Bạch quang cắt ngang qua bầu trời, hướng phía xa cực nhanh phóng đi. Nhưng cũng không hiểu vì sao, tựa hồ nghe được ở phía dưới có những âm thanh cổ quái, người đó hơi dừng lại ở giữa không trung một chút, cuối cùng, quay lại hướng đám cây cối hạ xuống.
7 “Lạch cạch!!!” Đế Thích Thiên đem hổ trảo đặt lên bảo hạp, cẩn thận đánh giá một chút. Bảo hạp này tương đối kì lạ giống như được tự nhiên đúc thành một khối hoàn chỉnh, không một khe hở, không có lỗ khóa, càng không có chốt mở.
8 Cảm nhận được yêu lực đang dần lớn mạnh trong cơ thể, Đế Thích Thiên cuối cùng hiểu ra bản thân mình có thể hấp thu nguyệt tinh hoa vốn không liên quan gì đến hít thở, mà hoàn toàn nhờ vào khối đại bàn thạch dưới thân mình lúc này.
9 “Mau nhìn, nơi đó đột nhiên xuất hiện quang mang…” “Ta nghe người ta nói, nếu địa phương nào phát ra ánh sáng kì dị, phần lớn nơi đó có bảo vật sắp xuất thế.
10 Cổ ngữ có câu: con người là một bảo tàng vô tận, chỉ cần tìm được chìa khóa mở ra bảo tàng đó, thì có thể có được một lực lượng vô cùng cường đại. Nếu thiên địa là đại vũ trụ thì con người chính là tiểu vũ trụ.
11 Thì nhóm người kia cuối cùng cũng đã đi ra ngoài… Dẫn đầu là một thiếu nữ không quá mười sáu tuổi, làn da như bạch ngọc không chút tì vết, vóc dáng hoàn mỹ kết hợp với một thân trang phục tinh xảo làm cho người ta có ảo tưởng như đang ngắm một tuyệt tác trứ danh chốn cung đình.
12 “Phanh !” Khi hổ trảo sắp vồ tới thân cây, đột nhiên có một tầng hắc khí bao trùm trên hổ trảo, sau khi đánh tới thân cây cự đại, liền giảo nó thành hai đoạn gãy rời.
13 Có câu tục ngữ nói: Mãnh hổ nan địch quần hồ. Ở trong sơn lâm, chẳng có động vật nào nguyện ý giáp mặt với quần lang cả, nếu là trước đây mà nói, một khi biết được có lang quần đang hoạt động, Đế Thích Thiên sẽ tức thì tránh ngay, hắn cũng không cho rằng chính mình có khả năng địch lại ngàn đầu ác lang, nếu có lang vương trong đó thì quần lang càng thêm đáng sợ.
14 Ngày nay chủ nhân chính thức của thế giới này chính là nhân loại, yêu từ trước vốn đã bị xem là tà ma ngoại đạo, phát hiện liền bị giết, bọn tu tiên giả kia còn hô khẩu hiệu hàng yêu phục ma rồi không ngừng truy lùng yêu thú, yêu quái để sát tử đoạt đan.
15 Trong lòng Đế Thích Thiên lúc này đã quyết tâm đem Lang vương trở thành thủ hạ đắc lực trong tương lai của mình, tự nhiên không thể trơ mắt ra nhìn Lang vương vì khinh địch mà bị giết chết.
16 Nhìn lang vương đã thuần phục, Đế Thích Thiên trong lòng hào khí cũng dâng cao. Khuất phục lang vương chẳng khác nào thu phục mấy ngàn lang sói khác. Điều này cũng có nghĩa là ở Hổ Khâu sơn mạch này, hắn không phải là không có căn cơ.
17 “Oanh!!” Dược lực của Tụ linh đan tương đối hung mãnh, Đế Thích Thiên vừa nuốt vào trong cơ thể liền lập tức hóa thành tinh thuần linh khí tràn ngập ở khắp nơi.
18 Nếu như tình huống thứ nhất không xuất hiện thì sẽ xuất hiện tình huống thứ hai. Tình huống thứ hai này rất đơn giản. Nếu bản thân nuốt thêm một khỏa linh đan vào, giống như ăn quá no.
19 “Bẩm công chúa, người của thuộc hạ phát hiện một gã nhân sĩ giang hồ toàn thân trọng thương, chỉ sợ sắp không sống nổi…” “Nếu đã không sống được thì đưa hắn tới một chỗ nào đó, đào cho hắn một cái hố tử tế là được rồi, còn tới đây quấy rầy câu chuyện của công chúa làm gì?” Tần Hải hướng về tên tướng sĩ ngạc nhiên.
20 Xuất Vân công chúa vốn được sinh trong gia đình vương giả, đối với cuộc sống dân dã và tu tiên hoàn toàn mơ hồ. Hoàng thất cũng không phải là có thể cùng người tu tiên đối nghịch.