1 Đói!Đói thật!Diệp Khôn gắng gượng từ trên giường ngồi dậy. Hắn tựa mình vào bên cửa sổ, trên đỉnh đầu trăng sáng treo cao, sao trời sáng như ánh ngọc, khung cảnh ban đêm được phủ lên một vẻ yên lặng khác thường.
2 Sáng sớm, mặt trời mới mọc lên từ đằng Đông, những ánh dương quang ấm áp trải dài rơi trên mặt đất. Tại một nơi vắng vẻ trong rừng cây nhỏ cách Trúc Hải thành không xa, những tiếng thở dốc kịch liệt cùng với âm thanh trầm thấp không ngừng vang lên.
3 "Ô, đây chẳng phải là tên đệ tử Diệp Khôn bị một con cự miêu dọa ngất đi sao? Ha ha ha ha!"Diệp Khôn vừa tới gần Diệp phủ, bỗng một hồi tiếng cười to chói tai vang lên.
4 Sáng sớm, khi những ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, tại quảng trường luyện công của Diệp phủ đã vang lên từng tiếng âm thanh va chạm. Diệp Khôn đứng trước một cây cọc gỗ được bao quanh bằng tinh thiết, hai tay hai chân điên cuồng đánh lên cọc gỗ trước mặt.
5 Khi Diệp Khôn cùng Diệp Viễn tới đại môn Diệp phủ thì nơi đây đã sớm đứng đầy đệ tử Diệp gia. Hai bên đường lớn trước cửa vương phủ Diệp gia, đám đệ tử Diệp gia đều mang vẻ mặt trang nghiêm đứng thẳng.
6 Ngay lúc Diệp Khôn đang rướn người lên định với tay hái, phía bên trên lớp lá mục bỗng nhiên nổ tung, một luồng gió tanh ập vào mặt!Diệp Khôn kinh hãi, hắn ngoái đầu lại thì thấy bên trong đống lá cây bay đầy trời có một con mãng xà còn to hơn cả thân hình hắn, mồm há to như chậu máu xông tới định đớp lấy hắn.
7 Đống lửa trại lại được nhóm lên. Sau một đêm tu hành, bụng Diệp Khôn đã muốn “Cô cô” lên mấy tiếng. Hắn vớ lấy món thịt rắn nướng ngoạm một miếng thật to.
8 Trong lúc tu luyện thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua nửa tháng. Thu qua đông lại, cho dù Phong Tuyệt sơn mạch ở nơi cuối cùng phương Nam của Cảnh Châu nhưng lúc này bên trong sơn mạch cũng xuất hiện một chút cảm giác mát mẻ.
9 "Hỏa Hồ Phác Sát!"Trong nháy mắt Diệp Khôn nhảy lên, một cỗ lực lượng vô hình từ trong cơ thể hắn phát ra ngoài. Theo cỗ lực lượng này sản sinh ra, linh khí màu hồng quấn quanh hai bàn tay hắn trong nháy mắt hóa thành liệt diễm cháy hừng hực.
10 Sau khi Diệp Khôn tỉnh lại, cái đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là xác của Hỏa Đề Hổ đang nằm sấp ngay trước mặt mình. Diệp Khôn sợ hết hồn, dựng đứng cả tóc gáy!Chuyện gì đã xảy ra?Tại sao hắn lại không chết?Diệp Khôn ngơ ngác nhìn Hỏa Đề Hổ gần trong gang tấc.
11 Sáng sớm, Trúc Hải Thành dần dần trở nên náo nhiệt. Hai bên đường lớn của Vương phủ, một ít tiểu thương bán hàng rong đang thét to tiếng chào hàng, một số cửa hàng cũng đã mở cửa buôn bán.
12 Diệp Khôn sảng khoái ứng chiến như vậy, ngược lại khiến cho Diệp Nhạn ngẩn cả người. Đám đệ tử Diệp gia đứng xung quanh ồ hết cả lên!Không ai nghĩ rằng Diệp Khôn lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy!Mọi người trong tộc đều biết Diệp Nhạn đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, còn về phần Diệp Khôn thì cũng chỉ có tu vi Kiện Cốt Cảnh mà thôi!Chẳng lẽ hắn đột phá lên tầng cao hơn?Không ít người ở đây đều nghĩ đến điều đó.
13 Trên võ đài, sau khi đờ người ra một lúc, trong mắt Diệp Nhạn lại toát ra vẻ điên cuồng như trước. "Chẳng trách, chẳng trách ngươi dám ứng chiến. Chẳng qua, kể cả là ngươi đã tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng thì đã sao!"Diệp Nhạn gầm lên một tiếng giận dữ từ đáy lòng, hắn không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt.
14 Nghe thấy giọng nói giận dữ này, Diệp Nhạn đang mang vẻ mặt điên cuồng đánh về phía Diệp Khôn bỗng cả người run lên, bước chân chợt dừng lại. "Giọng nói này.
15 Trong lời nói của Diệp Khôn chứa đầy sát ý. Ở bên trong Phong Tuyệt sơn mạch, trải qua vô số lần chém giết đã khiến người hắn mang theo một chút sát khí.
16 Một canh giờ sau, Diệp Khôn tạm ngừng nói chuyện về bản thân, quay sang nhìn cha hắn. Lúc này Diệp Kiếm Hải đã ngủ say, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười, dường như đang mơ thấy cảnh đứa con trai của mình trở nên rất khí phách.
17 "Rất tốt!" Sau khi quan sát Diệp Khôn một lúc, linh quang trong mắt Diệp Nam Thiên dần biến mất, hắn mỉm cười gật đầu: "Ta vốn tưởng rằng cháu chỉ mới tấn cấp Tiên Thiên đệ lục tầng, không nghĩ cháu đã đạt tới đỉnh rồi, thật đúng là ngoài dự liệu của ta!"Nghe vậy, trong lòng Diệp Khôn có chút kinh hãi.
18 Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Khôn liền ngửa đầu nằm xuống giường. Trong khoảng thời gian trước, hắn hầu như đêm nào cũng phải nằm trên cỏ hoặc dựa mình vào mấy tảng đá mà ngủ, lâu rồi mới lại có cảm giác nằm trên chăn ấm nệm êm, nhất thời có chút không quen nên chưa ngủ được.
19 Luyện Khí Quyết chính là một quyển bí tịch rất cơ sở, nó được đặt trong Tàng Thư Các một thời gian đã lâu. Nhưng cũng không có ai nghĩ đến, cái quyển công pháp tầm thường có lớp bìa thật dầy này lại ẩn chứa một thứ khác bên trong.
20 Ban đêm thật yên tĩnh. Bên trong một khu rừng nhỏ cách thành Trúc Hải không xa, Diệp Khôn đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá cao chừng hai người cạnh một dòng suối nhỏ.