1 Thật là tối a.
Chớp chớp mắt, khi nhận ra trước mắt mình là một khoảng tối đen không nhìn thấy gì hết, ý nghĩ đầu tiên của Dịch Long Long không phải là “trời tối rồi sao?” mà lại là “mình mù rồi sao?”
Dù sao thì đối với một kẻ mà bệnh lớn bệnh nhỏ đầy người cả năm nằm trên giường mà nói, có thêm một chứng bệnh nữa cũng không phải là không thể chấp nhận.
2 Rồng mới sinh sức ăn cũng không nhiều, chỉ ăn hai mảnh vỏ Dịch Long Long liền cảm thấy đã no tám phần, nàng thu thập những mảnh vỏ trứng xung quanh cất vào phần nửa vỏ trứng còn lành rồi che đậy cẩn thận.
3 Mãi cho đến khi trời đã sáng bạch, Dịch Long Long mới từ giấc ngủ ngọt ngào tỉnh lại.
Mở to đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, Dịch Long Long ngơ ngẩn nhìn vầng thái dương to gấp đôi so với ở địa cầu một lúc lâu, tiếp theo mới chợt nhận ra trên người trống trơn, vội đem lá cây quấn lên thân thể lần nữa.
4 Một năm trôi qua, tạm thời cứ tính hơn ba trăm ngày làm một năm đi, sinh ra vốn đã không phải là con người, nếu nói Dịch Long Long còn có chỗ nào không hài lòng, thì đó chính là chiều cao của nàng.
5 Sẽ không làm hại nàng?
Dịch Long Long le cái lưỡi nhỏ: Ai tin? Người xấu chưa bao giờ tự đem hai chữ xấu xa viết trên mặt cả.
Lúc người nọ xoay người lại, Dịch Long Long cũng thấy rõ ràng tướng mạo của hắn, khuôn mặt bị che khuất hơn nửa, nhưng đôi môi và cái cằm lộ ra dưới mái tóc thực sự rất thanh tú và đoan chính, cho dù chỉ bằng vào nửa khuôn mặt này, cũng có thể coi như đủ đạt chuẩn trở lên rồi.
6 Chậc, theo như lời Ngải Thụy Khắc vừa kể, hắn cùng với mẫu thân của cái cơ thể này từng sống cùng nhau suốt một năm như hình với bóng, đồng sinh cộng tử, như vậy một người (nam) và một rồng (nữ) sống chung bấy lâu, nói không chừng lâu ngày liền phát sinh cái gì đó, rồi lại tạo thành một đoạn tình sử vượt qua rào cản chủng tộc, cuối cùng Tháp Hi Ny Nhã oanh oanh liệt liệt sinh ra một quả trứng, rồi nói lại với “cha đứa nhỏ” là mình muốn đi ấp trứng…
Đúng là cầm thú mà.
7 Vừa nghe Dịch Long Long nói muốn mời hắn ăn cơm, Ngải Thụy Khắc lập tức nhớ lại trước đây cũng từng xảy chuyện tương tự.
Đó là thời điểm mười năm trước, hắn mới quen với Tháp Hi Ny Nhã.
8 Bữa tối là món mỳ Đao Tước Diện (1), phải dùng tay cầm khối bột để gần nồi, rồi lấy dao chém thành từng lát mỳ mỏng rơi trực tiếp vào nồi nước sôi. Trước đây Dịch Long Long vì quá nhỏ nên để làm món này đều phải đứng trên thang, hơn nữa kỹ thuật dùng dao của nàng cũng không tốt lắm, bởi vậy lát mỳ chém ra lúc dày lúc mỏng.
9 Một người một rồng đi đến lúc trời chạng vạng, vẫn giống như mọi lần tìm một nơi để ngủ, Ngải Thụy Khắc rút kiếm phạt cỏ trên mặt đất, dọn dẹp một chút, hắn đang định đem thùng gỗ trên lưng buông xuống, đột nhiên động tác dừng lại.
10 Quả nhiên, nghe Dịch Long Long hỏi vậy Ngải Thụy Khắc chỉ cười khổ một tiếng, vẫn luôn tay chặt củi: “Gia tộc Hải Nhân Niết của Y Tư Lợi, là một đại gia tộc quyền thế của đế quốc, gia tộc này có một quy định với các thanh niên, đó là lúc họ mười sáu mười bảy tuổi, phải ra ngoài lịch lãm mạo hiểm ba năm, nếu không chấp hành, hoặc không thể hoàn thành sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc, còn nếu sau ba năm có thể quay về, mới chính thức được nhận lễ trưởng thành, trở thành một thành viên chính của gia tộc.
11 Chuyển ngữ: Thính Vũ Lâu Ngải Thụy Khắc – Hải Nhân Niết
Dịch Long Long đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Ngải Thụy Khắc trước mặt, hắn vẫn chẳng có phản ứng, cứ như hoàn toàn không nghe thấy lời thiếu niên tóc vàng kia nói, cổ tay vững vàng giơ lên, tiếp tục rót nước cho nàng.
12 Tiểu đội bảng màu, đồng thời cũng là đội ngũ mạo hiểm xa hoa của cháu Ngải Thụy Khắc, vì nhận được ủy thác của một thị trấn nhỏ, nên mới dấn thân vào thụ hải mịt mờ này, mà nội dung ủy thác là tìm tòa tháp ẩn náu của đám ma pháp sư tà ác.
13 Y Tư Lợi nghĩ Ngải Thụy Khắc là một gã kiếm khách lang thang may mắn, ngẫu nhiên nhặt được một con rồng sơ sinh, dắt theo bên người, còn có sở thích làm áo lá cây cho nó mặc.
14 Gọi hai câu, vẫn không thấy Ngải Thụy Khắc phản ứng, Dịch Long Long lắc lắc móng vuốt, gọi tên hắn: “Này, Ngải Văn! Ngải Văn!” Bên kia còn có hai kẻ gác đêm không ngủ, hơn nữa Ngải Thụy Khắc từng nói là phải kín đáo, cho nên Dịch Long Long rất nể mặt không vạch trần hắn.
15 Mặc dù là chỉ thời gian tạm nghỉ giữa trưa, Y Tư Lợi vẫn không hề qua loa, thực hiện đủ thứ lễ nghi. Hắn kỹ lưỡng trong việc ăn nghỉ khiến Ngải Thụy Khắc như nhìn vào một tấm gương soi quá khứ, trông thấy hình bóng mình phản chiếu lại.
16 Đáng ra việc điều tra tiện thể diệt trừ ma pháp sư tà ác vốn là việc của tiểu đội bảng màu, không cần phải thông báo với Ngải Thụy Khắc. Nhưng vì Y Tư Lợi không muốn rời Dịch Long Long quá lâu, đồng thời cũng sợ Ngải Thụy Khắc thừa lúc bọn họ chiến đấu cùng với ma pháp sư tà ác kia mà đào tẩu, nên tính toán đưa hắn cùng tiến vào tháp.
17 Tầng cao nhất của tháp là một căn phòng lớn, được bài trí đồ dùng trong nhà, có có tủ sách và bàn ghế, trên bàn còn có đặt mấy chậu hoa cỏ, xung quanh căn phòng bốn hướng đều có mở những cửa sổ thông gió và đón ánh sáng, cạnh bên một cửa sổ, có kê một chiếc giường lớn hình tròn, phủ lông trắng mềm mại, một thiếu niên đang ngồi đó.
18 Tức khắc, ánh mắt của tiểu đội bảng màu, lập tức di chuyển, rời xuống một chút, giống như đèn pin, tập trung quét lên người Dịch Long Long.
Một thiếu nữ thuần khiết…… à, là long nữ.
19 Đó mà cũng là tên?
Dùng con số làm tên, Dịch Long Long không phải chưa thấy qua, ví dụ như Trương Tam, Lý Tứ, hay là Trương Linh Tam, Lý Linh Tứ, nhưng mà cũng không khỏi ngạc nhiên.
20 ” Ta rất tò mò, thật ra thì tại sao ngươi phải làm vậy?” Ngải Thụy Khắc rất thong dong hỏi.
La Lan cũng chẳng vội vàng gì, cởi áo khoác rồi quay người xuống cầu thang lấy một chiếc túi to và một thanh đoản kiếm, khiêng cả ma pháp sư mới bị bọn hắn giết lên cùng, sau đó mới thản nhiên đáp: “Đương nhiên là vì nơi này có thứ ta thấy hứng thú.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Giới, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 9