1 Trên mảnh đất hoang vu trống vắng, nam tử mặc hắc bào ôm trong ngực một thiếu niên nhỏ gầy chậm rãi đi qua. Mỗi một bước, lửa tím rực cháy, xích viêm hoa nở rộ.
2 Tác Phi cuộn trong chăn lùi a lùi, lùi đến khi không thể lùi được nữa, lưng dán lên vách tường lạnh lẽo, rốt cuộc mới ngừng lại.
Cảm nhận được rõ ràng chính mình chỉ mặc một cái quần lót, cậu khiếp sợ mở mắt ra, nhìn thẳng vào vị mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp đang ngồi ở đầu giường.
3 Tiệc đón gió của Manzi được cử hành tại Thánh Điện. Tinh Linh tộc nhân số không đông, mà ở Valinor người được xưng là quý tộc càng có thể ít đến đếm trên đầu ngón tay, cho nên tham gia dạ tiệc cũng không nhiều người.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện tốt bị đánh vỡ, thẹn quá hoá giận là biểu hiện chỉ có ở Bạch Liên Hoa, mà theo trí nhớ của Tác Phi mà nói, tiểu bảo bối Manzi của cậu 360 độ đều không liên quan một chút gì với Bạch Liên Hoa cả.
5 Valinor bốn mùa đều là mùa xuân, ban đêm cũng là gió nhẹ ấm áp, sẽ không lạnh tới mức đông cóng người. Cho nên, dù Tác Phi có đứng lặng như tượng đá cả đêm thì ngoại trừ mỏi eo đau chân ra cũng không có gì đáng ngại.
6 Tác Phi bị đông cứng thành khúc gỗ, không thể nói chuyện, không thể cử động, chỉ có thể đàng hoàng ngồi trên ghế, tuỳ ý để một đống nữ Tinh Linh xinh đẹp gây sức ép.
7
Veeshan…
Tác Phi giật mình, sau đó liền quay đầu về hướng gia viên Evans điên cuồng chạy.
Cậu không thể bỏ đi một cách vô nhân tính như thế được.
8
Từ lúc Tác Phi biết mình là Stefan Evans, cậu cũng đã hết sức nghi hoặc điều này. Xảy ra chuyện lớn như thế, toàn bộ gia tộc Evans đều bị giết sạch, một con gà bệnh như Stefan Evans làm thế nào có thể sống sót?
Nguyên lai là như vậy… mẫu thân của y dùng chính tính mạng mình để cứu y.
9 Tác Phi nhai nhóp nhép, cố tình phát ra tiếng vang, còn thú nhỏ chưa trải đời ngồi một bên thèm thuồng đến chảy nước miếng. Bất quá, mặc dù bị đồ ăn hấp dẫn đến vậy, thú nhỏ vẫn như trước ngẩng đầu ưỡn ngực, anh dũng kiên quyết không vì năm đấu gạo mà khom lưng, nhưng chính cặp mắt to tròn óng ánh ngập nước đã đem nội tâm rối rắm xoắn xuýt của nó biểu lộ mất rồi.
10 Tác Phi là gay, ngay từ lúc ngây thơ mới trưởng thành, bạn bè cậu bắt đầu có cảm tình với mấy cô bé xinh xắn, còn cậu lại đối với bạn cậu rục rịch rung động thì cậu đã hiểu rõ sự thực này.
11
Chuẩn xác mà nói, là có bé sủng vật nào đó giúp cậu phân ưu giải nạn.
Tác Phi vừa thành công khoét một lỗ lớn trên đùi mãnh thú thì thú nhỏ đã từ xa phi một cái vèo lên người nó, há mõm bắt đầu gặm lấy gặm để.
12
Tác Phi rốt cuộc không chết, mà cũng không phải đột nhiên có thần lực giáng xuống giúp cậu một giây miểu sát Samuel.
Chẳng qua là Samuel nhả cậu ra mà thôi.
13
Tác Phi nhìn Samuel, trong lòng yên lặng rơi lệ.
Một người là gà bệnh ôm theo một cái túi không gian lưu trữ da lông xương thú, một người là Ma tộc cường hãn cầm trong tay Tu La nhận vừa chém chết một mãnh thú cấp bảy.
14
Thiếu niên à, ngươi không đi giành giải Oscar quả thật là quá uổng phí nhân tài đó!
Samuel diễn xuất còn xuất sắc hơn cả ảnh đế, vẻ mặt tràn ngập sự ôn nhu, sủng nịch cùng tình yêu, dắt Tác Phi đi vào sâu trong hang động.
15
Nhìn Samuel tiêu hoá xong thú đan, Tác Phi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nhảy dựng lên, cầm Tu La nhận chạy về chỗ thi thể mãnh thú.
Da lông xinh đẹp như vậy, cậu phải nhanh chóng đến thu dọn, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu!
Sau mấy lần thực tập, cậu đã luyện thành kĩ xảo cầm dao, kĩ năng lột da trở nên thuần thục hơn nhiều, coi chừng sắp tới mãn cấp luôn rồi.
16
Lăn qua… Lộn lại…
Ta nói nè mãnh thú đại ca bên trái kia, ngươi một bộ uy vũ hùng tráng, khí phách trắc lậu, còn muốn lăn cái moẹ gì, hình tượng đều bị huỷ cũng không nói đi, nhưng lăn tới bụi đất mù mịt rồi kìa! Còn có tiểu đệ mãnh thú bên phải kia, ngươi ngay cả một cọng lông cũng không có, bày đặt lắc lắc cái gì? Bộ da lắc tới muốn rớt ra luôn rồi!
Cuối cùng… Tiểu bảo bối Yểm Ma, ngươi tới xem náo nhiệt làm chi a? Ngươi không da, không lông, không hình thể, bán manh kiểu gì?
Cảnh tượng này… Tác Phi đỡ trán.
17
Tác Phi sững sờ.
Rốt cuộc là Tinh Linh tộc không lưu cho nàng đường sống nào, hay là vì Veeshan sử dụng cấm thuật đến nỗi mất mạng? Tác Phi không biết.
18 Tác Phi sở dĩ lựa chọn đi vào lãnh địa Nhân tộc là vì trong số bốn chủng tộc tiếp giáp với rừng cây Noor, chỉ có mỗi Nhân tộc có giao tình với Tinh Linh tộc.
19
Người trong hội trường đấu giá 90% đều không biết đó là da lông Thập Sắc Cự Văn Thú, nhưng Arian tất nhiên là thuộc 10% còn lại.
Y nhìn hai người bọn họ.
20
Tác Phi đang chờ Manzi Yagudin. Nếu hắn yêu cầu Tác Phi lưu lại, như vậy nhất định sẽ đến tìm cậu.
Nghe tiếng gõ cửa, Tác Phi đứng dậy mở.
Thành Moya vào ban đêm nhuộm một màu xanh thẳm như biển sâu, khí lạnh nồng đậm, cho dù là vào mùa hạ nóng bức cũng khiến người ta lạnh lẽo tận ruột gan.