1 “A ha ha
~ Ngạch rất thương thương mến mến Triều Triều a
~ vì sao y lại nữ vương & lạnh lùng & đáng yêu như thế ~ và vì sao lại cùng Thích bánh bao ám muội như thế
làm cho mẹ kế đều không thể nhẫn tâm phá hoại a a a a a a!!!!! Khiến Ngạch là mẹ ruột thích vô cùng!!!!!” Lúc này mới đọc xong đồng nghiệp văn tẩm bổ tinh thần, người nào đó bị chuyện tình ám muội của Triều Triều đáng yêu và Thích bánh bao làm cho hai mắt nổ đom đóm, cái này, chính là mê trai vô hạn
~Buông chuột quẳng bàn phím, bắt đầu ngửa mặt lên trần nhà cười ngây ngô, ái chà chà, nếu Ngạch có thể hùng hùng tráng tráng mà xuyên không một lần, tốt nhất là đúng lúc thiên lý truy sát, nhất định sẽ giám sát toàn bộ gian tình của Thích Cố ~~ cái này là truyền hình trực tiếp phát sóng!!! Nếu không thì lúc Thích Cố còn nhỏ, sẽ thúc ép tạo ra gian tình, làm thành phiên bản Thích Cố vương đạo trẻ em
~~ Nếu sau khi đã thiên lý truy sát xong thì là “Màn thiên lý truy sát khó khăn cực khổ vô vàn đã sản sinh lửa tình, Thích Cố từ đó gắn bó tay trong tay tung tăng chạy về phía chân trời” a a a a a
hắc hắc…
Lúc ta đang mê trai vô hạn là lúc thân thể không tự chủ được ngã ra sau quá nhiều, hoàn toàn quên mất cái ghế ở bàn máy tính nhà mình không có chỗ tựa lưng.
2 Lúc ý thức lại một lần nữa quay về, mùi đầu tiên ngửi được chính là dược hương nồng đậm.
Trong đầu ta như bị chập mạch. Bây giờ ta đang xuyên không? Ông trời phù hộ, ta đang nằm trên cái giường mềm mại ở nhà, và tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.
3 Từ khi ta biết cách để giúp Triều Triều khôi phục, ta liền cật lực giựt dây y đi tìm Thích bánh bao. Tuy rằng mục đích chính của ta chính là để Triều Triều sớm cùng Thích bánh bao tu thành chánh quả, hoàn thành sự nghiệp của mẹ ruột vĩ đại, đương nhiên cái này ta không dám nói thật… Bất quá, nghe Triều Triều nói một câu [ Ta còn chưa muốn chết bây giờ.
4 Nói tới nói lui mãi, cuối cùng Triều Triều cũng đã miễn cưỡng chấp nhận cái tên “Vũ Cung Lâm”. Ta đã vắt não trái bóp não phải ra sức nghĩ xem lần này nên cải trang như thế nào, tốt nhất là đừng để người khác dễ dàng nhận ra, tuy rằng lựa chọn hàng đầu chính là giả nữ nhân, nhưng với tính cách của Triều Triều, trực tiếp bỏ qua (PASS).
5 Rạng sáng ngày thứ hai, ta dựa vào cặp chân của mình vất vả lặn lội cuối cùng cũng đã tới thành trấn gần nhất. Trước khi vào thành, ta đã dùng thanh sam đổi lấy y phục bằng vải thô của một nhà nông, tuy rằng mặc vào hình dáng chỉ có thể dùng một từ “nát bét” để diễn tả, nhưng vì Triều Triều, đương nhiên cũng vì an toàn của bản thân ta, mà cố gắng chịu đựng.
6 Trong mấy khắc đồng hồ đã kiếm được một trăm lượng vàng, ta hưng phấn quá đà, vui đến điên dại chạy đi tìm khách điếm lớn nhất mà nghỉ ngơi, sau đó nhìn hai đống vàng cười ngây ngô, quên cả thời gian.
7 Mẹ ruột cuối cùng cũng chính thức tiến vào Lục Phiến Môn rồi!! Chúc mừng!! Tung hoa ~~!!! Ngạch đang từng bước tới gần Thích bánh bao a ~ Sự nghiệp mẹ ruột của Ngạch cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng hy vọng rồi!!!! Kết quả bởi vì kích động quá mức, khi được hỏi chuyện bị thích khách tập kích, ta dùng tình cảm mãnh liệt và nước mắt chan hòa nói “Ta vừa xuất sư đã bị nhân sĩ đuổi giết không biết bao nhiêu lần bị thương N lần suýt chầu ông bà N lần may mà ta học y mới còn sống tới bây giờ hiện tại các ngươi ở Lục Phiến Môn không thể thấy chết mà không cứu tốt xấu gì ta cũng đã cứu mạng sư phụ các ngươi”, tình cảnh thê thảm đến mức bản thân ta còn cảm động không thôi! Đám người Thiết Thủ nghe ta tố khổ liên tu bất tận không thèm ngắt câu, đồng loạt quay về phía Vô Tình.
8 Vịn khung cửa trộm liếc ra sân, thấy không có ai vội chạy băng qua.
Ta thật sự muốn chết. Bị chính mình làm cho tức chết rồi!!! Ta là mẹ ruột thất bại nhất trên thế giới a
~~!!! Lại… lại tự tay phá hỏng hình tượng của Triều Triều!! huhuhuhuhuhu
~~ Tuy rằng không muốn tiếp tục phá hỏng hình tượng của Triều Triều, nhưng…
[ Ngươi không về phòng rồi hẵng ăn được sao? ]
[ A e ê u a @#$%^%&… ]
[ … Nuốt xuống! ]
[ … ] huhuhuhuhuhuhu
Ta cũng không muốn như vậy đâu, nếu không phải vì cái chuyện “một năm trước” chết tiệt, chạng vạng ta sẽ không hỏi Triều Triều nguyên nhân hậu quả! Nếu không phải Triều Triều khẩu phong chặt đến nỗi ta có khua môi múa mép thế nào cũng không mở miệng, ta sẽ không trễ cơm chiều, báo hại nửa đêm bụng kêu “ọc ọc” đến mức Triều Triều cũng chịu không nổi, phải vào nhà bếp trộm… a, lấy đồ ăn.
9 Bút lướt qua chân mày, trong thoáng chốc chân mày dày rậm dũng mãnh đã trở thành chân mày lá liễu. Thủy Phù Dung buông tay ra, cuối cùng cũng xem như đã hoàn thành.
10 Kéo Thủy Phù Dung đang không hiểu chuyện gì rời khỏi chợ, đi dạo mãi cũng thấy chán. Cuối cùng cũng đã chạng vạng, ngay tức khắc tìm khách điếm nghỉ ngơi, đương nhiên, chỉ để ôm cây đợi thỏ.
11 Tối hôm qua ta dành cả đêm giải thích với Triều Triều, phát huy mười hai vạn phần tinh thần tiểu cường hồ ngôn loạn ngữ nói hưu nói vượn để “chứng minh” là trang phục của ta, không đúng, trang phục của Triều Triều vĩ đại đẹp đẽ rạng ngời diễm lệ tới cỡ nào.
12 [1]
Máu.
Máu tươi.
Trước mắt một mảnh đỏ sẫm.
Là máu của ai?
Lao Nhị? Tiểu Mạnh? Hồng Bào? Cao Chưởng Quỹ? Quyển Ca? Các huynh đệ Liên Vân Trại? Các huynh đệ vì ta mà vào sinh ra tử…
Không! Cũng không phải! Là máu của người nọ! Là máu của người mà ta phải hận thấu xương!
Máu đỏ sẫm từng giọt từng giọt chảy theo lưỡi kiếm Nghịch Thủy Hàn, rơi xuống.
13 Vốn định đợi Triều Triều, kết quả sau khi quét dọn Tích Tình Tiểu Cư thật sự quá mệt mỏi, nên —— ngủ một mạch đến hừng đông! =_=||||||||| Thật đáng buồn a
~Tay giơ lên ngăn ánh dương chói mắt, thắt lưng vặn qua vặn lại ngồi dậy, ngáp một cái, lười nhác đi ra cửa.
14 Người thông minh thường chia ra hai loại, một là người thật sự thông minh tài trí hơn người độc nhất vô nhị, tỷ như Triều Triều thân ái; còn có một loại chính là kẻ ngụy thông minh cao ngạo tự mãn tự cho là đúng, tỷ như vị hoàng tử ngu ngốc trước mặt ta.
15 Không còn đường lui, vậy không cần phải lui nữa.
Vì sao? Vì có người thay ta cản a ~!
“Nguy hiểm, lui ra. ”
*khóc* ~ Thích bánh bao ~! Ngươi quả nhiên không hổ là người mà Triều Triều coi trọng, lúc nào cũng tới đúng lúc như vậy!
Nếu Thích bánh bao đã thay ta đánh, ta cũng rất an tâm chạy vào trong đình uống trà cho đỡ sợ.
16 Ta chưa bao giờ cho rằng, sống là một sai lầm.
Thuở thiếu thời cơ khổ, mười năm đèn sách, thám hoa cao trung, mãi nghệ trên đường, vươn tới “cao chi”, thân thế bị vạch trần, sau đó thiên lý truy sát, bức vua thoái vị… Thăng thăng trầm trầm, không thể bay cao, chỉ có ngày càng sa vào vũng lầy tăm tối.
17 Người trong đã không còn hơi thở, Thích Thiếu Thương như tê tâm liệt phế, còn gì thống khổ hơn khi mất đi người mình yêu nhất. Đồng thời, kẻ đã tổn thương người đó lại chính là bản thân, không chỉ một lần.