41 Tuy rằng không biết ma pháp của Lâm Kỳ đạt đến tiêu chuẩn như thế nào, nhưng nếu hắn từ tòa tháp kia đi ra, La Lan cũng nói chủ nhân tòa tháp rất lợi hại, nếu vậy sao Lâm Kỳ có thể không biết chút gì đó?
Lúc ở Thụ Hải nhìn hắn phát ra ma pháp dẫn đường, hẳn là cũng có chút tài năng.
42 Quán rượu náo nhiệt hơn hẳn so với hôm Dịch Long Long đến, trong phòng ngồi không ít người, nhưng không có dân trong trấn, tất cả đều mang theo vũ khí, xem ra thì với mấy người mạo hiểm trong tượng tượng của Dịch Long Long hơn là tiểu đội Bảng Màu.
43 Lý Duy nói đúng, bản thân cái tên mạo hiểm giả cũng đã là một từ nguy hiểm rồi.
Lúc Lâm Kỳ ngồi trong quán rượu, Dịch Long Long thầm tự giận bản thân, tại sao lại không để cho thần quan học việc ở Thần Điện chạy việc giúp, mà lại phải tự mình chui vào cái rắc rối này, vừa rồi nàng ở trong thùng gỗ nhìn thấy Kiệt Ni Tư vung đao chém đến, ngay cả kêu cũng không kịp, nếu không phải có cái chị tóc hồng kia cứu, không chừng Lâm Kỳ bây giờ đã xong đời.
44 Kiệt Ni Tư vừa dứt lời, phía trên đầu liền truyền đến một tiếng nói mang theo vẻ áp bức: “Kiệt Ni Tư, ta đã nói rồi, không mong là ngươi nhanh quên như vậy, cần ta nhắc ngươi lần nữa sao?”
Phía bên trên sau lưng họ là phòng trọ của quán rượu, Lôi Nhân Na buông tóc ngồi tựa trên cửa sổ, nhuyễn giáp của cô mở một nửa, lộ ra quần áo trắng bên trong, mái tóc đỏ dài cuộn sóng rối tung khiến cô trông nữ tính hơn mấy phần, nhưng Kiệt Ni Tư vừa trông thấy cô liền sợ đến mức không thốt nên lời, thậm chí chẳng quan tâm đến Lâm Kỳ, cứ thế bỏ hắn lại mà xoay người chạy trốn.
45 Mấy người đồng hành với Lôi Nhân Na ở trong dong binh đoàn đều là những hảo thủ đứng đầu các phương diện, sở trường khác nhau giúp họ gần như có thể đối mặt với bất cứ tình huống nào.
46 Ánh trăng soi rõ làn da nâu của hắn, một đôi tai nhọn phủ lớp lông tơ trắng mịn, khuôn mặt đẹp đẽ của hắn không khác gì nhân loại, nhưng lại có một đường hoa văn màu trắng kỳ lạ, như một bông sen nở rộ từ trán lan xuống má.
47 Lại gặp mặt.
Nhưng gặp lại thế này Dịch Long Long không hề cảm thấy vui tí tẹo nào.
Một khắc trước mình còn đang ở trong phòng khách của Thần Điện, sau một khắc, mình và Lâm Kỳ không hiểu sao đã xuất hiện trong rừng rậm, xung quanh còn có sáu người xem như là quen biết.
48 Lúc ma pháp sư nói chuyện, Lâm Kỳ vẫn tiếp tục dùng những động tác quen thuộc của đám người Lôi Nhân Na đánh rơi mũi tên do xạ thủ bắn ra.
Đạo tặc nhìn Lâm Kỳ chằm chằm như nhìn thấy quỷ: “Làm sao có thể?” Nếu chỉ cần xem mấy lần là học được võ kỹ bọn họ phải trăm ngàn lần rèn luyện mới thành hình, thì thế giới này cần đến thầy dạy võ nữa hay sao? Nhiều năm khổ luyện của họ chẳng lẽ là trò cười ư?
Xem một lần là có thể nắm bắt, hơn nữa lúc sử dụng còn xảo diệu đến mức vượt qua chính chủ, điều này không phải quá bất công đối với người liều mạng khổ luyện hay sao?
Đạo tặc còn chưa dứt lời, đã thấy Lâm Kỳ lật cổ tay, một lớp tường lừa đột nhiên bùng lên, che ở trước mặt pháp sư.
49 Lâm Kỳ còn chưa chết.
Ngay khi bóng dáng bé nhỏ của Dịch Long Long chạy đến bên người hắn, liền phát hiện thiếu niên đang nằm ở vũng máu vẫn còn có hơi thở, tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng cũng rót cho Dịch Long Long một liều thuốc an thần.
50 Đây là một ngọn núi đá thấp bé, có một dòng suối trong vắt từ giữa sườn núi uốn lượn xuống.
Ở bên dòng suối bắt đầu rửa mặt buổi sáng, Ma Pháp Sư vuốt bọt nước trên mặt, quay đầu nhìn con rồng nhỏ trắng muốt vẫn đang ngủ say cạnh Lâm Kỳ, hơi có chút xúc động nói: “Nếu nói với người ta chúng ta bắt được rồng, nhất định sẽ khó ai mà tin được.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 50