21 Dịch Long Long bên này còn đang đau lòng vô cùng, Ngải Thụy Khắc lại chẳng có chút phản ứng gì, chỉ cười cười nói:”Thế thì đã sao?”
Thực ra khi hắn vừa thấy Dịch Long Long, đã nhận ra loại cỏ nàng dùng làm quần áo, là thế hệ trung tâm của gia tộc Hải Nhân Niết, ngoài nghi lễ và kiếm thuật ra, tri thức cũng là điều không thể thiếu, hơn nữa những năm gần đây Ngải Thụy Khắc lưu lạc khắp nơi, kiến thức so với La Lan không ít hơn.
22 Từ trước đến giờ chưa từng có con rồng nào cầm vào Thiên Ức Tinh Thần, Long Tộc xưa nay chỉ dựa vào thân hình cường đại của mình, cơ thể của bọn chúng vốn dĩ không có loại vũ khí nào sánh bằng, dùng vũ khí nữa thì chẳng khác nào thêu hoa trên gấm, vì thế, cũng không ai biết, nếu một con rồng cầm vào Thiên Ức Tinh Thần, rồi bị tính chất đặc biệt của nó dẫn ra toàn bộ sức mạnh hóa thành kiếm khí sắc bén thì sẽ dẫn đến tình huống nào.
23 Xác định nơi này bọn họ chỉ có hai người một rồng, Dịch Long Long cất thanh âm non nớt, thở dài: “Ai, sao mà lạc ở đây với cái tên này cơ chứ?” Nàng thật sự muốn cầu nguyện cho Ngải Thụy Khắc.
24 Đêm xuống vô cùng tĩnh lặng, trước ánh lửa bập bùng, La Lan ngồi bên vô thức nhìn chằm chằm Dịch Long Long và Lâm Kỳ, trong đầu nghĩ đến một chuyện khác.
25 Hết củi đốt, đống lửa dần dần tắt, bên trong chỉ còn lại tro tàn lập lòe chút ánh hồng như có như không, Dịch Long Long tò mò, có chút khẩn trương nhìn Lâm Kỳ, không biết hắn muốn làm gì.
26 Vì đề phòng Dịch Long Long tiếp tục dùng lời nói làm dao động tâm tư mình, La Lan đưa tay vào trong cái túi trên người vừa lục lọi, vừa giải thích: “Mũ Đỏ là loại sinh vật, thích ánh trăng ghét ánh nắng, hay bất cứ thứ ánh sáng nào quá chói mắt, nếu ngươi đốt lửa, mấy tiểu tử kia nhìn thấy sẽ lập tức chạy trốn.
27 Sáng sớm mặt trời dần dần lên cao, đã không còn thấy đám Mũ Đỏ đâu nữa, lửa trại đêm qua cũng chỉ còn lại tro tàn, La Lan dùng đoản kiếm đào trên mặt đất một cái hố, cẩn thận đem tro tàn vùi lấp lại, tuy rằng nơi đây ít ai đặt chân đến không nhất thiết phải che dấu tung tích, nhưng do thói quen nghề nghiệp của La Lan, nếu lưu lại dấu vết nào thì cả người hắn sẽ không thoải mái.
28 Phải trốn, nhất định phải trốn.
Vì để tránh cho bản thân trở thành chim hoàng yến hay chuột bạch, còn không thì trở thành Mercedes cho người ta cưỡi, thì trước khi La Lan ra khỏi thụ hải, làm thế nào cũng phải chạy khỏi hắn ta.
29 “Đê tiện. ” Lại tập thêm một lúc phương pháp vận động độc môn của đạo tặc, sau cùng La Lan cũng dễ chịu đi một chút, mồ hôi đầy mặt, mồm thở hồng hộc, phẫn nộ mà chỉ trích Dịch Long Long: “Ngươi giả vờ khiến cho người ta lơ đãng cảnh giác, thực ra mục đích chính là dùng máu của mình hạ độc sao? Thật sự quá đê tiện.
30 Một là cô rồng có tình trạng thê thảm nhất trong lịch sử, một là cậu bé xinh đẹp thần bí có lẽ vì bị giam giữ quá lâu mà trí năng không được bình thường, chạy khỏi La Lan, kẻ có thể làm kim chỉ nam sinh tồn trong rừng rậm, không hề có mục đích, chỉ biết nhắm một hướng vừa đi vừa tính.
31 Dưới sự chỉ huy của Dịch Long Long, Lâm Kỳ đi chậm lại, cách một lát, Dịch Long Long lại từ trong bao đồ phía sau thò cái đầu trắng tinh ra, từ sau vai mỹ thiếu niên quan sát một chút, cẩn thận lén nhìn về phía trước theo dõi tình hình.
32 Thuê thêm một gian phòng nữa, tất nhiên là để cho Dịch Long Long, nhưng nàng không định xuất hiện, chủ quán rượu kiêm quán trọ nheo mắt nhìn Lâm Kỳ một lúc, trong lòng thầm đoán xem tên nhóc này có phải đến để kiểm tra hay không, sau một hồi nhìn, hắn cho rằng tên này nhất định là một ma pháp sư kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
33 Nghỉ ngơi một đêm, Dịch Long Long từ trên giường lười biếng tỉnh lại, cả người đều vô lực, xương cốt như rã rời, móng vuốt nhỏ vò cái chăn một lúc, nàng mới từ từ dậy, mặc bộ áo cỏ vào, lại làm vài động tác duỗi người, tay chân nhanh chóng linh hoạt trở lại, sau đó mới lạch bạch đi đến phòng bên tìm Lâm Kỳ.
34 Lúc giữa trưa.
Hôm nay trong quán rượu Cây Sồi, khách đông gấp đôi bình thường, những người khách này, đều là những người dân tương đối rảnh rỗi trong trấn, nghe đồn về ma pháp sư xinh đẹp cổ quái, nên tụ tập lại đây xem thực hư.
35 Chắc chắn rằng thần quan thực tập sẽ không quay lại, Dịch Long Long mới từ sau tấm màn trên rương đi ra.
Đây là căn phòng chỉ có một cửa, ngoài ba mặt tường đá phong kín, chiều dài ước chừng sáu bảy thước, ngoài cánh cửa bên cạnh, bốn phía tường đều là những giá sách thẳng đứng, từng tầng từng tầng sách chỉnh tể ngay ngắn, vừa bước vào, đã có thể ngửi thấy mùi hỗn hợp của giấy xưa cũ và mực viết, giữa phòng đặt một cái bàn, có thể để người ta ngồi đó đọc sách.
36 Cái tên thiếu niên nhìn qua có mười sáu mười bảy tuổi kia, lại chính là kẻ trong truyền thuyết, vừa hiểu biết lại mạnh mẽ, được gọi là vinh quang và nỗi của trấn Hương Thảo, Thần Quan Lý Duy.
37 Đưa ra quyết định, chỉ trong vòng một giây.
Tuy Lý Duy nói Lâm Kỳ không phải nhân loại, có làm cho Dịch Long Long hơi sợ hãi, nhưng hành động tiếp theo của Duy Lý, lại làm cho Dịch Long Long đưa ra quyết định rất nhanh.
38 Lý duy chưa nói dứt câu, chỉ mới đang nói, Dịch Long Long đã hoảng sở nhảy dựng lên quay đầu chạy về phía sau Lâm Kỳ, thân hình nhỏ xinh động tác nhanh nhẹn, giống như con chuột bị hoảng sợ.
39 “Ngươi nghĩ rằng ta muốn như vậy sao?” Dịch Long Long càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng ủy khuất, những ấm ức tích tụ mấy ngày nay dồn nén đến lúc này như nước vỡ bờ, tiếng khóc nức nở vang lên trong phòng, nghe hết sức tủi thân đáng thương.
40 Theo như Lý Duy nói, thì đây là một cách để thay đổi ngoại hình, nói đơn giản, chính là thuật biến hình, thay đổi ngoài hình, cũng không phải chuyển đổi bên trong, huyết mạch và hơi thở vẫn thuộc về Long tộc.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới
Số chương: 150