1 Ở một thế giới chưa được biết đến, ánh mặt trời rực rỡ, non xanh nước biếc.
Khắp nơi đều là không khí vui mừng, tiếng chiêng trống vang trời, tân nương trong kiệu hoa vốn dĩ đã không còn nhịp tim lại đột ngột mở mắt.
2 Nếu dựa theo địa vị thân phận trước kia của Vân Thư, ai dám ra oai phủ đầu với nàng. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu là đã có thể khiến cả thành phố máu chảy thành sông.
3 Trong phủ Dực Vương, Thái Phi đang cùng vài tiểu nha hoàn chơi với mèo vô cùng vui vẻ, đột nhiên một giọng nói tinh tế truyền tới: “Nương nương, tân nương đã tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người…”
Trong mắt Thái Phi xẹt qua vẻ kinh ngạc, tiện tay ném món đồ chơi của mèo sang một bên: “Đang êm đẹp tại sao lại tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người?”
“Tân, tân nương…” Nha hoàn hoảng sợ mở miệng, nhưng bất luận thế nào cũng không nói những gì đã xảy ra.
4 Cách đó không xa, trên mái nhà lầu cao gần đó, phu quân đúng nghĩa của Vân Thư đang lạnh lùng đứng, mặc một bộ áo bào màu tím nhạt, tóc đen, thần bí, uy nghiêm, cả người tỏa ra khí phách cuồng vọng và cao quý.
5 Độc này không khó giải, nhưng phủ Vân Đại Tướng Quân lại mặc kệ không quan tâm đến độc trên mặt mình, có thể thấy được nguyên chủ ở nhà họ Vân không được quan tâm đến dường nào.
6 Tống Thanh Ca, tâm phúc bên người tiểu thư Chu Ngọc, lễ mừng thọ Thái Phi lần này, nhờ quan hệ với Chu Ngọc mới được vào phủ Dực Vương, cũng là kẻ đầu têu giết chết nguyên chủ.
7 Xem ra là phải tăng cường rèn luyện, Vân Thư siết chặt bàn tay, nhanh chóng đi về Ly viện. Hôm nay phế Tống Thanh Ca, khẳng định có sẽ có người tìm đến, lúc này thân thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
8 Trong nháy mắt xung quanh rơi vào sự trầm mặc kì lạ.
Mọi người đều biết đến chuyện Dực Vương Phi suốt một tháng này cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.
9 Xung quanh yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá cây bị gió thổi cũng có thể nghe thấy rõ ràng, tất cả mọi người tại đó, đặc biệt là người nhà họ Vân đều chấn động tới mức không khépđược mồm.
10 Buổi tối, Vân Thư hiếm khi được mời đến tham gia dạ yến thế này, nàng ngồi vào vị trí bên cạnh Thái Phi thấy đủ loại người nịnh bợ. Vì cảm thấy không khỏe nên Chu Ngọc nghỉ ngơi ở viện của mình, còn Dực Vương thì không biết đã đi đâu mất.
11 “Quả nhiên là cao thủ, ta thích. ”
Ánh mắt Tư Đồ Thánh Dực khẽ lay động, khóe môi nở ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành hệt như yêu nghiệt!
“Vậy bây giờ còn thích không?” Vân Thư không giận mà lại mỉm cười, nàng dấn người lên, cánh tay hơi dùng sức lưỡi kiếm sắc bén hung hiểm xượt qua làn da màu đồng của người đàn ông kia, từng vệt máu thấm ra ngoài.
12 Trên khuôn mặt Tư Đồ Thánh Dực hiện ra nụ cười tà mị, động tác của y rõ ràng là hơi do dự.
Vân Thư lạnh mặt, không vui nói: “Là vợ chồng với nhau rồi còn ngại ngùng cái gì nữa! Không cởi y phục ra thì sao ta nhìn thấy vết thương được!”
Nói xong, Vân Thư giơ tay định tự mình hành động.
13 Sắc mặt ám vệ lập tức đỏ bừng.
Quy tắc cơ bản nhất của một người làm ám vệ là không được để người khác phát hiện, nhưng mà hình như, tiểu vương phi đã sớm biết sự tồn tại của bọn họ rồi, đúng là xấu hổ chết đi được!
Mặt đầy đất, đầu đầy bụi, theo sát dáng người nhỏ bé kia nhưng đó lại là bóng hình khiến người khác không thể khinh thường.
14 Ai cũng nói Dực vương gia của nước Thiên Hoa lợi hại. Lần này, Văn Huy được chứng kiến rồi. Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ ra nịnh nọt:
“Hóa ra là Dực vương phi à, mau ngồi xuống, ngồi xuống.
15 Ai chẳng biết điều mà công tử Văn Huy giàu có ở kinh thành mong muốn nhất chính là nhận được sự tán thưởng của cha hắn ta. Nhưng đáng tiếc, Thừa Tướng đại nhân lại vô cùng nghiêm khắc với đứa con trai này.
16 Thiên tài.
Trong nháy mắt Tư Đồ Thánh Dực dở khóc dở cười.
Y chính là người từ nhỏ đều được xưng tụng là thiên tài. Mười ba tuổi ra chiến trường giết địch, mười bốn tuổi lập công trạng, mười lăm tuổi quét sách các nước lớn nhỏ quanh nước Thiên Hoa, ổn định biên cương, mười sáu tuổi vang danh thiên hạ, trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở nước Thiên Hoa, cũng là đại biểu của nước Thiên Hoa trong mắt của các nước bên ngoài.
17 Vân Thư cảm thấy buồn cười, kéo tay Tư Đồ Thánh Dực, chuẩn bị rời đi cùng chàng.
“Đứng lại cho ta!” thấy cảnh trước mắt, Chu Ngọc tức giận nghiến răng nghiến lợi.
18 Vừa nói Vân Thư bèn đưa tay nhận lấy ly trà mà Chu Ngọc đang bưng, không may bất cẩn làm nghiêng ly trà trên tay Chu Ngọc, làm chiếc ly rớt xoảng xuống đất vỡ tan tành!
“Ây da, là do ta không cẩn thận để muội muội hoảng sợ rồi.
19 Xe ngựa tiến vào cung, Tư Đồ Thánh Dực lên triều để bàn việc nước với Hoàng Đế trước, còn Vân Thư lại bị mấy tên công công dẫn đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu.
20 “Suy cho cùng, ta cũng là mẹ cả của Dực Vương, ta không có gì quý để cho con cả, hôm nay Nam Cương đã tiến cống loại điểm tâm ngon nhất của họ, ta ban thưởng cho Thư nhi nếm thử.