21 Mạc Phàm đứng một bên bèn tiến lên bắt mạch
“Mạch tượng hoàn toàn bình thường, sao lại như vậy nhỉ?” Vẻ mặt của Mạc Phàm kinh ngạc.
Vân Thư trở mình ngồi dậy, khóe miệng cong lên một đường cung tuyệt đẹp, nàng nói: “Lấy độc trị độc thôi mà.
22 Lời mà Vân Thư nói ra vô cùng kiêu căng, thế nhưng trên mặt nàng lại tràn ngập ý cười, đối lập như vậy khiến cho người ta không cảm thấy bị mạo phạm.
Cách trang điểm và ăn mặc của nàng vốn đã đầy sức sống, giờ nói thẳng ra như thế chỉ thể hiện rõ tính cách cởi mở của nàng mà thôi.
23 Ban đêm.
Hai bóng người nhanh nhẹn lao đi trong bóng tối. Đám thủ vệ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại chẳng một ai phát hiện ra bóng dáng của bọn họ.
24 “Thuật luyện đan vốn dĩ đã khó học, quyển sách này giảng giải cách làm thế nào để sử dụng các loại kỳ môn quái hỏa để luyện chế đan dược, phi thăng thành tiên.
25 "Mẫu thân, chuyện này người không hiểu rồi. Người đã thấy không gian rồi đúng không, bên trong tự hình thành một thế giới nhưng chẳng qua chỉ là hình thái sơ cấp mà thôi.
26 Tư Đồ Thánh Dực tràn đầy tự tin, nói: “Tên gian tế kia đã bị trọng thương, nếu không nhanh chóng tĩnh dưỡng thì không chết cũng bị phế hết võ công. Cao thủ giống như nàng ta sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn đâu.
27 “Đây là đàn kiến độc, ta đã rải phấn độc có tác dụng thu hút chúng trên người các ngươi rồi, các ngươi cứ chờ chết đi. ” Giọng nói của cô gái vô cùng dữ tợn, đồng thời còn mang theo vẻ đắc chí.
28 Trịnh Phong nghe xong bèn lập tức đưa áo choàng đang cầm trong tay cho Vân Thư, sau đó rảo bước đuổi theo.
Xem chừng, hình như tiểu vương phi tức giận rồi.
29 Hai tên lính gác cổng của phủ Văn Thừa Tướng bỗng chốc hớn hở, thấy thân thể Vân Thư gầy yếu mỏng manh bèn buông lời lả lơi: "Cô gái nhỏ, chỗ này là phủ Thừa Tướng đấy, không phải chỗ mà nhóc con vắt mũi chưa sạch như cô đắc tội nổi đâu, quay về đi.
30 "Phủ Văn Thừa Tướng đúng là biết cách dạy con, ở trong lòng các ngươi không chịu nổi địa vị con dâu hoàng gia của ta đến vậy sao? Hay các ngươi cho rằng thế lực của phủ Văn Thừa Tướng đã vượt lên trên cả hoàng quyền rồi?" Giọng nói lạnh lùng của Vân Thư tràn ngập sự châm biếm.
31 Dân chúng tập trung nhìn về phía cổng phủ Thừa Tướng. Một đám người hầu vác gậy gộc đi ra. Văn Thừa Tướng thì cởi áo, đeo dây gai bước tới, mặt không biểu cảm.
32 Mà lúc này, Vân Thư đang ngẩn người nhìn vàng bạc châu báu chất đầy nhà kho.
Khoảng thời gian trước, phủ Thừa Tướng đã phái người đưa vàng trong nhà đến, chất hơn nửa kho chứa.
33 Mấy người thoáng do dự.
Đôi mắt tối đen của Vân Thư chứa đầy đe dọa, không phải là thứ mà thích khách sẽ có.
“Nguyên Phó Tướng, ngươi muốn thả hung thủ ra sao? Chờ Nguyên Soái trách tội rồi, cả ngươi và ta đều không thể gánh nổi đâu.
34 Vân Thư khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào cửa, vẻ mặt hờ hững.
Nếu không phải là không muốn thấy một người bị chết oan chết uổng thì phủ Nguyên Soái này còn lâu mới giữ chân nàng được.
35 "Cảm ơn. " Tiêu Nguyên Soái nhìn Vân Thư, trong ánh mắt tăng thêm vài phần chân thành.
Tuy Tiêu Nguyên Soái không hiểu y thuật, nhưng nhìn động tác lưu loát của Vân Thư thì nhận ra, dường như nàng thật sự biết chút ít về việc này.
36 Vân Thù tiện tay ném quyển sách sang một bên, Linh Nhi lập tức thuần thục đưa quyển sách vào trong không gian.
Không thể phủ nhận, sau khi nâng cấp không gian này, nó quả thực đã tiện lợi hơn rất nhiều, có thể cho một vài thứ đồ nhỏ vụn vặt vào trong, cũng tiết kiệm không ít sức lực cho Vân Thư.
37 Lưu Ly các là thanh lâu số một số hai trong kinh thành. Các cô nương ở đây đều đa tài đa nghệ, dung mạo như hoa, bán nghệ không bán thân.
38 "Cha! Ả ta là hung thủ sát hại ca ca, cha khách sáo như thế với ả ta làm gì! Con thấy ả Vân Thư này là kẻ lòng dạ độc ác, thứ hèn hạ ra vẻ hiểu biết!"
Ánh mắt Vân Thư lạnh đi, nàng vừa thu bàn tay về, Tiêu Yến Ngọc ngã mạnh nhào xuống đất chổng vó lên trời, trông dáng vẻ vô cùng thảm hại!
"Lần sau còn vô lễ với ta, ta sẽ không khách sáo đâu!"
Vân Thư lạnh lùng, chỉ cần đắc tội với nàng thì một người nàng cũng không bỏ qua.
39 "Có uống thuốc đúng giờ theo phương thuốc ta đưa không?" Vân Thư bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, trong con mắt đầy nghi hoặc.
"Có. Dược liệu đều do ta tự mình bốc, tự mình nấu, tự mình đút cho công tử, không bỏ một lần nào.
40 Thời gian trôi qua từng chút một, người bị thẩm vấn càng ngày càng nhiều, chỉ có điều vẫn chưa thu được kết quả gì.
Mạc Phàm giúp Vân Thư kiểm tra, đồng thời câu được câu không nói chuyện với nàng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 15