1 Ánh hoàng hôn phủ xuống nơi đây một thứ màu sắc tiên diễm, đỏ như máu, vừa đẹp đẽ lại vừa dụ hoặc. Thứ màu sắc dễ dàng làm cho nhân loại trầm mê này đang lẳng lặng ôm lấy một khung cảnh thê lương mà hắc ám.
2 Editor: Tế Linh
Giọng nữ tử vẫn thanh đạm như vậy, lại làm cho nam hài sợ hãi. Nó thu lại nước mắt của mình, nghẹn ngào gọi:
– Tỷ… tỷ tỷ!
Thấy nữ tử không nói gì, nó lại lấy can đảm nói tiếp:
– Tỷ tỷ… ngươi mang ta về hoàng cung được không? Ta là hoàng tử của Thượng Hy đế quốc, tên là Thượng Kỳ! Ngươi mang ta về hoàng cung, phụ hoàng nhất định sẽ cho ngươi vàng bạc châu báu, muốn gì cũng được.
3 Editor: Tế Linh
Nguồn: kings. com/khuynh-cuong
Thượng Kỳ ủ rũ cúi đầu, thì ra sư phụ thông minh hơn nó, đúng vậy a, nàng mạnh như thế, nhưng Thượng Kỳ nó không cam lòng yếu thế như vậy, nó là hoàng tử xuất sắc nhất Thượng Hy, nó nhất định phải trở thành kẻ mạnh!
Dạ Nguyệt nhìn những biến đổi trong mắt nó, dùng bàn tay đặt lên đầu nó, như một nghi thức, lạnh nhạt hỏi:
– Ước muốn lớn nhất của ngươi là gì?
Bàn tay nữ tử ngoài ý muốn ấm áp khác hẳn với con người của nàng làm cho Thượng Kỳ giật mình ngơ ngác.
4 Dạ Nguyệt đã đi từ lúc nào, chỉ để lại hài tử đang duỗi thẳng người mệt mỏi nằm trên đất, Thượng kỳ hơi ủy khuất, cả ngày nay còn chưa ăn gì thật đói, Dạ Nguyệt lại không quan tâm đến nó, vết thương vừa đau vừa nhức, làm cho khóe mắt của nó cũng đỏ hoe lên.
5 Bầu trời trong vắt không một gợn mây, xanh thẳm như biển sâu, không nhìn thấy điểm cuối. Ánh nắng cuối xuân nhẹ nhàng mà ấm áp sà vào lòng người như một đứa trẻ đứng không vững, lại liêu xiêu nhảy nhót trên những tán cây rộng dài, tất cả như một bức tranh thủy mặc yên ả động lòng người!
Dạ Nguyệt hơi vuốt ve băng vải bịt mắt, thầm nghĩ đã đến lúc nên để hài tử này đối mặt với tử vong, kích phát huyết mạch phượng hoàng rồi a!
– Thượng Kỳ!
Đây là lần thứ hai Dạ Nguyệt gọi tên của nó, Thượng Kỳ cực kỳ vui vẻ, ngọt ngào đáp:
– Sư phụ, người gọi con!?
– Ừ, mang ngươi đi rèn luyện một chút, đi theo ta!
– Vâng, sư phụ!
Thượng Kỳ nhỏ bé chạy đằng sau Dạ Nguyệt, nhìn bóng lưng hồng y cao ngạo ở phía trước, nó cảm giác như nữ tử này tại sao lại xa xôi như vậy, không phải ở thân phận, ở thực lực, mà là khí chất! Nữ tử này như một đóa hồng vân trên bầu trời cao xa kia, tựa như cái buổi chiều hoàng hôn hôm đó, bầu trời đỏ rực như rỉ máu, ngọn lửa như minh hỏa địa ngục, nữ tử này xuất hiện, hồng y nhiễm tẫn, khuynh đảo thế nhân, lại cao ngạo tôn quý không ai bì nổi, tựa như vương giả đứng trên đỉnh thiên sơn, ung dung nhìn xuống hồng trần phù hoa, làm cho người ta vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn, chạm vào… chỉ có kết cục thịt nát xương tan, bị minh hỏa thiêu đến hồn phi phách tán!
Thượng Kỳ không thích cảm giác này, tựa hồ còn rất khó chịu, trong thâm tâm nó vẫn muốn thân cận với Dạ Nguyệt hơn chút nữa, tiểu hài tử ở nơi thâm sơn cùng cốc không người thân bạn bè, bất giác ỷ lại thân cận với người gần nó nhất dù người kia có lạnh nhạt tuyệt tình đến nhường nào.
6 Editor: Tế Linh
Thời gian như một cơn gió vô tình đi qua, thổi bay đi những hồi ức xưa cũ, lúc giật mình hoảng hốt quay đầu nhìn lại, thấm thoát sáu năm đã trôi qua.
7 Editor: Tế Linh
Đường phố bắt đầu lên đèn, nơi đây không phải thủ đô của Thượng Hy Thượng Kinh, mà là Bích Lệ Thành, cách xa thủ đô của đế quốc.
Bích Lệ, thành cũng như tên, vừa ưu nhã vừa diễm lệ, nơi đây được gọi là thủ đô thứ hai của Thượng Hy, độ phồn hoa xa xỉ lại tuyệt nhiên không thua kém kinh đô nửa phần, nơi đây nổi tiếng là phong nhã diễm lệ, mỹ nhân như mây!
Bích Lệ Thành bắt đầu cuộc sống về đêm, nơi đây không như Thượng Kinh thâm trầm mà kiêng dè, mà đêm tối ở nơi đây mới chính là thời điểm vui chơi phóng túng rực rỡ đèn hoa.
8 Editor: Tế Linh
– Đôi mắt này… là mười năm trước bị người hạ độc. Từ đó trở đi, không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời!
Âm thanh của nữ tử vẫn lạnh nhạt ung dung như vậy, tựa như người bị hạ độc đó không phải là nàng, phượng mâu đen như một hố sâu, hóa ra, đôi mắt này đã được thay đổi màu sắc rồi, không còn là thứ tử quang xinh đẹp lạnh lẽo kia nữa, cũng không còn thấy được nốt chu sa nho nhỏ đỏ thẫm, mà thay vào đó là hắc mâu thâm trầm như bầu trời đêm, như muốn cắn nuốt con người!
Thượng Kỳ đáy lòng bùng lên một mảnh sát khí điên cuồng, toàn thân đều bao phủ một lớp màn đen hắc ám như địa ngục, hoa đào mắt một mảnh vặn vẹo tràn đầy sát khí cùng thù hận như muốn hủy thiên diệt địa.
9 Editor: Tế Linh
Sau khi ăn uống xong, Dạ Nguyệt dẫn Thượng Kỳ đi vào một tiệm bán hoa đăng nổi tiếng nhất Bích Lệ Thành. Lão bản vừa nhìn thấy hai người bất phàm bèn tiến lên, cung kính chào đón nhiệt tình!
– Hoan nghênh nhị vị tiểu thư cùng tiểu công tử này, tiệm của chúng ta là bán hoa đăng nổi tiếng nhất thành.
10 Đoản đao cắt qua da thịt để lại miệng vết thương mở rộng chảy máu không ngừng, mới vừa đây trong tiệm không khí còn đang náo nhiệt tươi vui, bỗng chốc tràn ngập một mùi máu tươi tanh nồng!
Thượng Kỳ thân ảnh linh hoạt mà quỷ dị, sáu năm tiếp nhận huấn luyện tàn khốc của Dạ Nguyệt đã đem nó hoàn toàn trở thành một chiến binh nhỏ tuổi xuất sắc, đối mặt với những người này, nó dư sức đánh bại.
11 Hài tử này, từ khi nào đã biết đe dọa nàng rồi…?
Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Nguyệt mơ hồ lạnh đi, trong lòng Thượng Kỳ kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi:
– Sư phụ, đồ nhi sai rồi! Là đồ nhi lỡ lời, không có ý mạo phạm người.
12 – Đinh!
Ám khí cùng ám khí va chạm vào nhau tạo ra một tiếng vang chói tai, tiếng náo loạn trên con thuyền bất đắc dĩ nuốt chửng âm thanh này.
13 Một đường đi về phía Tử Vong rừng rậm, ngược lại yên tĩnh đến quỉ dị, dự báo sự yên lặng trước cơn giông bão. Rốt cuộc đến bìa rừng, từng cổ hơi thở khe khẽ dao động trong đêm tối, dày đặc bao phủ cả khu rừng, hai người rốt cuộc không thể đi tiếp.
14 – Sư phụ, người bị thương nặng, chúng ta nghỉ một chút được không? Đồ nhi đi tìm một chút thảo dược cầm máu trước!
– Không cần! Kẻ địch quá đông, chúng ta không thể phí phạm thời gian! Còn chưa chết được!
Vừa thoát ra khỏi vòng vây hai người lập tức hướng tới thông đạo gần nhất để đi.
15 Vừa đặt chân vào tiểu viện, thân hình Dạ Nguyệt một thoáng lung lay. Chân khí trong người vốn đã bị rút cạn, nội thương ngoại thương khá nặng, dư độc vốn đã ngủ say từ lâu nay không bị áp chế lại bắt đầu bộc phát,cả bầu trời rốt cuộc tối đen, rốt cuộc cũng không nhìn thấy bất kì vật gì.