1 Editor: Sakura Trang
Trang chu mộng điệp, cuối cùng thật là trời cao chiếu cố, còn vẫn là trải qua mộng Nam Kha.
*mộng Nam Kha: được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó.
2 Editor: Sakura Trang
Lúc Lâm Hoài Thanh tỉnh lại đang bị người ôm vào trong ngực.
Sau lưng dựa vào ngực người kia, bụng mơ hồ có chút trụy đau cũng bị hai tay ấm áp an ủi.
3 Editor: Sakura Trang
Đem người dỗ tốt, Hạ Tịch Nghiễn dè dặt đỡ y tựa vào đầu giường, lại cầm một bộ y phục khoác lên người y, rất sợ người.
Hiện tại mùa hè, cũng chỉ do lần trước Lâm Hoài Thanh suýt nữa đẻ non, mất máu quá nhiều mới đặc biệt sợ lạnh, nếu không cẩn thận sẽ sinh bệnh.
4 Editor: Sakura Trang
Bên trong thư phòng sắc mặt hai người cũng không ung dung tựa như vừa nãy.
“Này nói đi, đây không phải là chân ái chứ?” Nói ra lời tràn đầy hài hước như vậy nhưng trên mặt người không thấy bất kỳ ý đùa giỡn nào.
5 Editor: Sakura Trang
Người cuối cùng thua thiệt quá lợi hại, khi Lâm Hoài Thanh tỉnh lại lần nữa đã là giờ Dậu, vẫn là bị Hạ Tịch Nghiễn nửa hôn nửa dỗ gọi dậy.
6 Editor: Sakura Trang
Một chút xíu chảy vào trong cơ thể, lúc bắt đầu không có cảm giác gì, rót xong một chén thuốc, lúc chén thứ hai mới vừa bắt đầu, Lâm Hoài Thanh cũng có chút không chịu nổi.
7 Editor: Sakura Trang
Lúc Hạ Tịch Nghiễn tỉnh lại mặt trời đã ngã chiếu vào trong phòng.
Dưới tay có thể cảm giác được thai nhi nhẹ nhúc nhích.
Nàng nằm một hồi, cuối cùng rón rén trèo đến bên trong giường.
8 Editor: Sakura Trang
Đảo mắt thời gian mang thai đã đến giữa trung tuần tháng bảy, thai của Lâm Hoài Thanh đã ổn định, mỗi ngày tuân theo yêu cầu đi hai vòng quanh sân.
9 Editor: Sakura Trang
Ước chừng cách mục tiêu còn có một chung trà, Lâm Hoài Thanh bị nhẹ nhàng đánh thức.
Y nằm ở trên đùi Hạ Tịch Nghiễn, cọ duỗi người, sau đó thích ý sờ bụng một cái.
10 Editor: Sakura Trang
Tới gần chạng vạng hai người mới từ Lâm phủ đi ra, đứng ở cửa lại là một phen dặn dò, đợi đến thật lên xe ngựa, trời đã tối xuống.
11 Editor: Sakura Trang
Đang giữa mùa mưa, một trận mưa tích tích lịch lịch xấp xỉ hai ngày.
Bụng Lâm Hoài Thanh từ tối ngày hôm qua cũng có chút mơ hồ đau, tính một chút ngày cũng không xê xích gì nhiều, sáng sớm hôm nay thức dậy liền phát hiện vết máu trên tiết khố.
12 Editor: Sakura Trang
Khi Lâm Hoài Thanh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân cũng muốn rời ra từng mảnh, nữ nhân vẫn còn ngủ say, một cái tay nhẹ nhàng khoác lên bụng cao ngất của y.
13 Editor: Sakura Trang
Lâm Hoài Thanh lại một lần nữa ở nửa đêm thức tỉnh, bên người lại một lần nữa không có một bóng người.
Y thất thần nhìn chằm chằm đỉnh giường, bụng lớn đè y có chút không thở nổi.
14 Editor: Sakura Trang
Lúc Hạ Tịch Nghiễn nước thuốc nóng bỏng vào phòng, Lâm Hoài Thanh rúc người đưa lưng về phía cửa.
Nàng để thuốc ở một bên, nửa ôm nửa dỗ y từ phía sau, “A Thanh ngoan, chúng ta uống thuốc.
15 Editor: Sakura Trang
Lâm Hoài Thanh thật vất vả dừng lại nước mắt, ở trên giường táo lại, chật vật chống người đi kêu người đến dọn dẹp.
Toàn bộ xử lý thỏa đáng, y cũng mệt mỏi đến toàn thân mất sức.
16 Editor: Sakura Trang
Lâm Hoài Thanh sờ một cái bụng lớn trước người, đưa tay ra về phía nàng, “Thê chủ. . . Ôm một cái. . . ” Vừa nói còn cúi thấp đầu hơi nhếch mắt mắt nhìn nàng.
17 Editor: Sakura Trang
Hạ Tịch Nghiễn ôm y thay y phục, vừa dụ dỗ người mang ngọc thể lần nữa, xong chuyện hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hoài Thanh vùi ở trong ngực nàng được đút cơm, không ăn nổi mấy hớp liền tránh hướng nơi khác, không chịu ăn nữa.
18 Editor: Sakura Trang
Nàng ôm cả người y, y phục sau lưng y đã ướt đẫm.
Hạ Tịch Nghiễn lo lắng y cảm lạnh, ôm người đi trên giường, lại dụ dỗ y cởi y phục.
19 Editor: Sakura Trang
Lâm Hoài Thanh hơi nheo mắt lại nhìn nàng, lộ ra chút biểu cảm oan ức, chính muốn nói gì trong bụng lại là kêu lên.
“Ừ. . . Hắc.
20 Editor: Sakura Trang
Hạ Tịch Nghiễn vừa tỉnh lại, liền cảm giác huyệt thái dương vừa kéo vừa đau.
Nàng cau mày xoa xoa đầu, xoay mình ngồi dậy, cảm thấy toàn bộ người cũng nặng nề không chịu nổi.