1 Thế gian này vốn lấy Thiên Đạo làm chủ, từ xa xưa vô vàn năm tháng trôi theo con sông dài thời gian, trời đất này đã tồn tại, vô vàn sinh linh đã được tạo ra có kẻ mạnh và yếu, kẻ thua cuộc sẽ bị vĩnh hằng thời gian xóa đi vĩnh viễn không ai nhớ nổi một lúc nào đó.
2 “phốc!!~~”.
Hàn Đức ho ra ngụm huyết, điều chỉnh lại thương thế tự nhủ sẽ bắt Lý Gia phải trả giá bằng chính huyết, nửa năm trước nguyên bản hắn bị đánh tan Lôi Mạch trở thành phế nhân, bị tước đi Lôi Cung Học Viện môn đồ đối với hắn đã trở thành đả kích quá lớn, nhưng nói không thể tu luyện Lôi Khí thì không thể tu luyện Ma Pháp thì không phải, hắn vốn là Uông Ninh thành thiên tài tu luyện Lôi Khí nhưng không ai biết trừ phụ thân hắn Hàn Đức là Ma Vũ song tu nên ba tuổi hắn trong một lần tình cờ được một vị Quang Minh Ma Pháp Sư ở Quang Minh Thành nhìn chúng thiên phú Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể liền mang đi tu luyện, đến lúc mười năm tuổi hắn mới quay về không hay biết trong khoảng thời gian đấy hắn tu luyện những gì, hắn nhanh chóng đạt đến Hoàng Lôi Mạch chưa đầy một năm khiến Uông Ninh Thành chấn động tuyệt thế thiên tài.
3 “Ma Pháp vốn từ thiên địa dẫn đến lực lượng to lớn, Băng Lôi cũng như vậy. . !!~~”.
Hàn Đức vừa quét sân,vừa nghĩ lại những kiến thức Ma Pháp hắn đã học ở Quang Minh Thành, hắn dựa vào chính bản thân âm hàn chi khí rót vào huyệt mạch, tĩnh thần khống chế từng giọt âm khí, bản thân Ma Pháp Sư tinh thần lực đã rất lớn cùng Luyện Dược Sư so ra không phân thắng bại, tuy rằng âm hàn khí rất ương ngạch cứng đầu, hắn chỉ có thể khống được phần nào âm hàn khí.
4 Bát Luyện Băng Cực có bát luyện nhưng trong tay Hàn Đức chỉ là tàn quyển gồm Luyện Thể, Luyện Hồn cũng đã đủ hắn khôi phục rồi.
Luyện thể chia ra làm luyện bì,luyện gân, luyện cốt bây giờ Hàn Đức cũng chưa dám ngạnh kháng pháp khí.
5 Khí tức của Hàn Đức đề cao không ít, từ chỗ hắn ngồi lan ra một thước đều hình thành lớp băng mỏng, trong thức hải hắn nhìn viên Băng Châu vẫn trôi lơ lửng kia không suy nghĩ nhiều liền sử dụng Ma Pháp giải vòng đầu tiên phong cấm, một lúc sau vòng cấm chú đầu tiên bị giải khai lực lượng cuồng bạo của Băng Châu tràn ra ngoài, thân thể hắn dần dần đông lại, cả người bị hàn khí xâm chiếm khiến Hàn Đức thống khổ hơn dù sao kỳ hạn mười tám tuổi sắp đến, nếu không được thì cũng chết vậy thì tìm đường sống trong chỗ chết.
6 Đêm khuya tĩnh mịch, ở Tuyệt Lôi Lĩnh lúc này một đạo thân ảnh vẫn đang cố gắng chạy tiềm nhập vào hắc ám, còn tám con Lôi Ảnh Báo vẫn đang truy đuổi hắn.
7 Hàn Đức vẫn đứng trong đại sảnh Hoàng Hải Lâu Khách,chờ đợi chủ quản ra, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhìn lại nơi này, nửa năm trước hắn dùng thân phận đại gia tộc thiếu gia đến đây bây giờ lại là một thân phận khác, Hàn Đức không khỏi hoài niệm.
8 Lý Mục Hiên thấy Mộng Nguyệt tin tưởng mình, không khỏi đắc ý nhìn Hàn Đức, tự nhủ muốn đấu với ta ngươi còn non lắm, không do dự đả kích Hàn Đức.
“ta thấy tấm này chương Trận Phù tám phần là giả, các ngươi xem vết khắc còn mới, Trận Văn đều lộn xộn không trật tự, ta xem là thành tấm chùi chân rồi haha.
9 “ngươi chưa đủ tư cách để muốn ta mệnh. . ~~”. Hàn Đức âm thanh trải qua biến đổi, già nua âm thanh cười nhạo.
“người trẻ tuổi nên lễ phép một chút.
10 “tuy đã đột phá đến Phàm Băng Tứ Trọng Thiên nhưng vẫn chưa đủ. . ~~”. Hàn Đức không khỏi tươi tỉnh, khoảnh khắc hắn đạt đến Phàm Băng Tứ Trọng Thiên cách tu luyện chưa đầy nửa tháng kỳ cộ Nhân Thiên hợp nhất lại khó cầu nên đẩy hắn vào Phàm Băng Tứ Trọng Thiên, nhưng tiến giai nữa lại vô cùng tiêu tốn tài nguyên cộng thêm kỳ ngộ lại khó cầu hắn không khỏi nhìn vào Tuyệt Vọng Lâm bên trong Lôi Thú ánh mắt thèm khát như nhìn mỹ nữ chảy cả nước miếng.
11 Hàn Đức mắt nhìn năm thước Giác Hỏa Xà, không chần chừ cẩn thận Băng Nhận từ từ rạch lấy Xà đảm tay phải vận Huyền Thiên Thanh Giả Quyết cướp đoạt nó Lôi khí uy mãnh Lôi khí của Ngũ Giai Phàm Lôi thú, tràn vào Lôi Mạch của hắn từng tiếng nổ nhẹ đả thông hắn Lôi Mạch ảm đảm Lôi Mạch đã hoàn toàn tái diễn sinh ra từ một giọt tinh huyết từ trái tim hắn chảy ra,bản thân tại sao gọi là Lôi Mạch và Băng Mạch không phải từ kinh mạch 365 đại khiếu huyệt mà từ huyết mạch mà diễn sinh ra giống như một giải lụa, Hàn Đức cũng không lý giải nổi tại sao mình có thể tu luyện được Băng Mạch đành chờ đợi điều tra, Băng Lôi Tuyệt Mạch Thể vốn rất kỳ là, hắn vui mừng nhìn lại Lôi Mạch đã hoàn toàn khôi phục sau bao cố gắng,hai viên thần bí châu kia cũng không thể quên được.
12 “Đức nhi…~~”.
“A. . !!~”.
“phốc. !!~”. Nam tử lê từng bước lung lay người không đứng vững, xung quanh hắn hắc y nhân toàn bộ bị giết,kẻ thì bị thống khổ đào tim kẻ thì bị cường lực xé thành mảnh nhỏ tu la huyết vũ thấm nhuộm quang cảnh, người hắn đã thấm đẫm huyết Âm Sát Trùng không ngừng ăn đi huyết nhục của hắn từng miếng ngoạm xuống, Hàn Thiên Hữu vẫn không quên gắng gượng bước về phía con trai hắn vị trí từng bước từng bước khoảng cách ba thước mà đối với hắn như xa cả vạn dặm…
“ Thiên Hữu huynh thương thế ngươi quá nặng.
13 “ngươi. . ~~”. Từ Bá Đạt nhất thời tức giận trừng to hai mắt, hắn bị Hàn Đức nói không thể trả lời, biết Hàn Đức chỉ liếc mắt liền nhận ra thực lực của hắn, Từ Bá Đạt gặp ánh mắt chế giễu từ mọi người, hắn muốn Hàn Đức trở thành tên hề nhưng giờ hắn lại là tên hề…
“một tên chưa đến Nhập Môn Cảnh còn dám tự xưng Trận Sư, ngươi nghĩ ai mới là tên hề.
14 “nữ thần của ta. . ~~”. Vô số âm thanh khi thấy Mộng Nguyệt đỏ mặt, như heo bị cắt tiết ồn ào bàn luận.
“khốn kiếp. . ~”. Tôn Gia nơi, một người đang ngồi trên Quy Giác Thú, tay nghiến lại từng cơn rồi giận rữ phun ra.
15 Bùi Gia nơi cũng không yên ổn, Bùi Công Sĩ tộc trưởng cùng năm người thân thích họ hàng bàn luận, một người tầm khoảng 20, 23 tuổi thiếu niên hai mắt rất sáng dáng vẻ đường hoàng, tuấn tú hàng lông mày hắn kéo dài như lưỡi của bán nguyệt,mũi cao mặt hơi gầy, người này tên Bùi Công Đạt trưởng tử của Bùi Công Sĩ từng là Bùi Gia hy vọng trong bảy mươi năm nay, hắn từng tu luyện tổ truyền công pháp có tên Bát Nhã Chỉ Cầm, Uông Ninh Thành mấy ai là đối thủ bản thân hắn tinh hiểu âm luật, một người một đàn tung hoành ngang dọc chỉ thua mỗi Hàn Đức, nhưng trong một đêm bị người phế đi hai tay trở thành phế nhân, nếu không tiểu tử Tôn Gia kia đâu đến lượt…
“năm đó, nếu phụ thân ngươi nghe lời ta hợp sức Bùi, Triệu hai nhà giúp Hàn Đức lên nắm quyền Hàn Gia, thế cục bây giờ đã có lợi hơn.
16 ‘thiếu gia, là người của Triệu Gia. . ~~”. Một tên nô bộc lên tiếng nhắc nhở Tôn Kim Dương, hắn bỗng giật mình nhìn Tôn nhị nói hai tay còn ra thủ hiệu.
17 Từ trong hư không ẩn hiện dư động từ từ nhô ra một cái đầu khổng lồ mồm đầy răng nanh cao hơn tiểu ngọn núi màu da đều là hắc sắc,đôi mắt ẩn chứa tham lam tội lỗi.
18 "không thể nào. . ??~~". Tử Sinh Nguyên Thần kinh hãi run lẩm bẩm.
Hình chiếu ba động tự chấm dứt lưu lại ngơ ngẩn đứng đấy Tử Sinh,Tử Sinh nhìn xung quanh hắc ám vô biên như nhìn thấy chính bản thân mình trong đó.
19 Lời Tác Giả
Hồi Ức
Mùa hè năm ấy, ta tình cờ gặp nhau trên đường…
Anh nghĩ rằng mình đã yêu em rồi…
Nhìn cánh hoa kia anh lại nhớ đến em…
Lỗi buồn cách xa, như cánh hạc giấy bay ngoài cửa sổ…
Những lần em nghĩ gì về anh….
20 Triệu Vô Trọng cũng cười khổ, Mộng Nguyệt từ lúc đến đây đều cùng Triệu Lam Ngân chơi đùa nhiều lúc cũng hình thành một thói quen gọi hắn gia gia hai tiếng, hắn quả thật có tôn nữ này cả ngày đau đầu muốn chết, Triệu Vô Trọng cười nhìn phía sau nha hoàn nói.