1 Đầu mùa xuân trong không khí còn mang theo hơi lạnh, bầu trời xanh trong vắt, ánh mặt trời ấm áp, chiếu lên từng dãy lầu hồng nâu, gió thổi qua, trên mặt hồ xanh nổi lên từng trận gợn sóng, buổi chiều ở sân trường đại học B, có vẻ yên tĩnh mà tốt đẹp.
2 Thánh Điện Giáo Đình bày ra cột đá cao lớn lành lạnh, khí thế ngạo nghễ, to cao. Trên trần nhà là bức tranh miêu tả các chư thần, chằng chịt sắp hàng ở hai bên, hoa văn trên cửa sổ được khảm đá Lưu Ly sáng lấp lánh trên bốn cánh cửa, toàn bộ đều tỏa ra vẻ thánh khiết.
3 Thời gian minh tưởng trôi qua rất nhanh, đến chạng vạng, thần quan Jocelyn nhẹ nhàng gõ cửa phòng Lucia, “Thánh tử đại nhân. ”
Lucia chấm dứt minh tưởng, chỉnh sửa lại quần áo của mình, giọng nói ôn hòa vang lên: “Vào đi.
4 Sáng sớm ngày hôm sau, Giáo Hoàng Cassandra phái người gọi Lucia đến nói chuyện.
Toàn bộ thần điện Quang Minh đều dùng Mặc Thạch để lát, loại đá sang quý này chỉ cần một khối nhỏ đã đủ cho một gia đình bình thường sinh hoạt mấy tháng, nhưng ở Thần Điện lại có thể tùy tiện thấy được, màu xám ẩn ẩn phản xạ ánh sáng, đứng sừng sững ở chính giữa Thần Điện giống như khóe miệng thần Quang Minh đang mỉm cười thương xót chúng sinh, cao cao tại thượng nhìn chúng sinh buồn vui.
5 Sau khi Lucia đi ra khỏi phòng Sandy liền mang theo Jocelyn cùng vài người hầu bắt đầu đi làm một việc quan trọng mà đã bắt đầu mỗi ngày gần đây: tuần phố!
Người dân Thánh thành gần đây mỗi ngày đều có tâm tình kích động, làm việc đều có hiệu suất, nguyên nhân không có gì khác, là vì Thánh tử đại nhân anh minh thần võ [mĩ lệ xinh đẹp] của bọn họ rốt cuộc đã bỏ được cái Giáo Đình nhỏ bé kia để đi ra ngoài, điều này thật sự là việc trọng đại mà quần chúng nhân dân nhiệt liệt hoan nghênh.
6 Chữa trị tốt vết thương xong, Lucia định mở miệng gọi hắn, “A…. ” Vừa mở miệng ra mới nhớ hình như từ lúc thấy nhân vật chính, mình liền tận sức chữa thương cho hắn, thế cho nên đã quên hỏi tên của hắn, tuy rằng bản thân đã sớm biết tên của nhân vật chính, hơn nữa còn nhớ thương người này những mười mấy năm, nhưng không thể để nhân vật chính biết a, may mắn, còn chưa nói ra.
7 Căn cứ vào sự cảnh giác của Arnold, bên người hắn mà có hơn một người thì hắn hẳn là sẽ mất ngủ, tối hôm qua trừ ban đầu rối rắm, sau ngửi được mùi hương độc đáo trên người người kia, hắn lại ngoài ý muốn có một đêm ngủ giấc.
8 “Uống sữa bò để sau này có thể lớn cao lên, cho nên về sau mỗi ngày buổi sáng và buổi tối đều phải ngoan ngoãn uống một chén nha.
9 Lucia nắm tay Arnold đi dạo lung tung trong Giáo Đình, mỗi chỗ đi đến đều sẽ dùng giọng nói ôn nhu miêu tả cảnh sắc trước mặt cho Arnold….
10 Phía Đông Nam Thánh thành.
Một dãy núi nguy nga trải dài mà mắt không thể nhìn đến đỉnh, cây cối cao lớn xanh um tạo thành một bức tường ngăn cản tự nhiên, che khuất tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, đồng thời nơi đây cũng là một ngôi nhà thoải mái cho ma thú.
11 Arnold đứng ở bên cạnh Lucia, giống như im lặng nghe hai người chủ cùng sủng vật chơi đùa, lúc Lucia không chú ý thì Arnold chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đã lâu không nhìn thấy đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng, có chút đau đớn, trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ tình cảnh trước mắt.
12 Tuy rằng không biết vì cái gì mà chim Liệt Diễm buông tha đuổi giết cậu, nhưng hiện tại Lucia cũng không có thì giờ để hỏi cái này, cậu thấy hơn phân nửa thân mình của Arnold đang treo lơ lửng ở không trung, phảng phất có cái gì đó muốn Arnold ngã xuống vách núi, trên dưới toàn thân hắn vỏn vẹn hoàn toàn dựa vào một căn dây leo tráng kiện chống đỡ.
13 Chờ Arnold điều chỉnh lại cảm xúc, lúc này Lucia mới để ý xem rốt cuộc bọn họ đã rơi xuống chỗ nào.
Bốn phía đều là vách núi không nhìn thấy đỉnh, chính giữa cái sơn cốc này chính là cái hồ bạc đã cứu bọn họ đồng thời cũng khiến bọn họ xém chết đuối, toàn bộ sơn cốc có thể nói là tràn ngập hoa hòe chim chóc, đẹp không sao tả xiết, nếu Lucia là một cô gái, hiện tại nhất định sẽ cảm khái nơi này đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng làm ơn có ai hãy tới nói cho cậu biết lối ra ở chỗ nào vậy? Đột (艹皿艹)
Chưa từ bỏ ý định lôi kéo Arnold đi quanh sơn cốc một vòng, đến cả vách núi cũng không buông tha, thu hoạch duy nhất chỉ là trên vách núi có một cái hang động bị dây leo che khuất mất, về phần lối ra thì ngay cả một cái bóng cũng không có.
14 Vì không muốn Lucia phải đợi lâu, động tác trên tay Arnold trở nên nhanh hơn. Hang động rất nhanh được Arnold quét tước sạch sẽ, hắn phủi phủi tro bụi trên người, xoay người lại liền thấy trong mắt anh trống không không chứa một vật gì, phảng phất như đã cách ly khỏi thế giới này, trực giác Arnold cảm thấy hắn không thích nhìn thấy cảnh tượng như vậy, “Anh!”
Lucia một tay chống đầu ngồi trên ghế phát ngốc, bị Arnold đột ngột gọi, sợ tới mức tay bị trượt, đầu đập mạnh một cái, nháy mắt tỉnh táo lại, nhìn bốn phía xung quanh, có chút xấu hổ hỏi: “Quét tước xong hết rồi à?”
Mắt Arnold chợt lóe, cũng không truy hỏi vừa rồi Lucia đang nghĩ cái gì, “Vâng, anh, chúng ta nhanh nhóm lửa đi.
15 Lucia nhặt cây đuốc rơi trên mặt đất, sửa sang lại quần áo, mặt đầy ngưng trọng tiếp tục đi về phía trước, nhất định phải tìm được Arnold trước khi hắn bị truyền tống đi, không thừa dịp nhân vật chính còn nhỏ, mang theo bên người giáo dục thật tốt, chờ hắn lớn rồi cậu biết tìm ai mà khóc đây.
16 Sau khi giúp Arnold phá bỏ hoàn toàn phong ấn xong, có thể nhìn rõ Lance vừa rồi còn bán trong suốt nay càng thêm trong suốt, xem ra việc giải phong ấn mang đến thương tổn không nhỏ cho gã.
17 Lucia cất kỹ lá thư của Arnold, sau đó đi tới phía trước cái đài cao như lời ở trong thư, trên đó rất cao, lấy góc độ của Lucia thì hoàn toàn không nhìn ra phía trên có cái gì, theo cầu thang làm bằng ngọc thạch trắng, Lucia chậm rãi đi tới.
18 Tiểu Bạch hạnh phúc vây quanh đồ ăn, nhìn nhìn cái này, xem xem cái kia, rối rắm nên ăn cái nào trước mới tốt. Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng bản năng của động vật ăn thịt vẫn chiến thắng, nó quyết định xuống tay với miếng bò bít tết trước.
19 Đối diện với ánh mắt sạch sẽ ôn hòa của thiếu niên, vẻ mặt mang theo quan tâm và lo lắng với nàng, Phillis đột nhiên cảm thấy nỗi kinh hãi do mất ký ức trong nháy mắt đã giảm đi rất nhiều, khóe miệng không tự giác cong lên.
20 Fergusater là thủ đô của Moya – một trong ba nước lớn của loài người, đương nhiên phồn hoa là điều không thể nghi ngờ, đường phố rộng lớn sạch sẽ, thỉnh thoảng có thể thấy vài chiếc xe ngựa xa hoa lui tới, thậm chí ngẫu nhiên nhìn thấy cả các loại thú sủng phi hành bay qua trên bầu trời Moya, trên đường người đến người đi, náo động, hết thảy đều biểu hiện ra đây là một thành thị phồn hoa và giàu có.