1 - A, đau quá. . . .
Trong một căn nhà tranh nhỏ, nhìn có chút đơn sơ, giọng nói yếu ớt của một thiếu niên vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Thiếu niên này nhìn có vẻ không được khỏe cho lắm, sắc mặt tái nhợt, môi thâm tím, nhưng nó vẫn không thể che đi vẻ đẹp trai của thiếu niên này.
2 Hai vợ chồng trung niên nam tử kia nghe cách Vô Danh xưng hô như vậy thì cũng nhíu mày một cái, họ không hiểu sao đột nhiên hôm nay thằng bé Vô Danh này lại nói những lời lạ tai như vậy.
3 Trên một ngọn núi phía sau nhà của Vô Danh, tại một phần đất bên cạnh vách núi, có một cậu thiếu niên đang ngồi dưới một gốc cây đào bên cạnh một thác nước.
4 - Nguyệt Nhi, muội nói thật sao?? Hoài Nam Nhị Tinh học viện mở điểm khảo thí ở gần đây?? Chúng ta có thể đi báo danh sao??
Vô Danh nghe Nguyệt Nhi nói rằng Hoài Nam học viện tổ chức một cuộc khảo thí để chiêu thu học viên thì liền rất là vui mừng.
5 Sau khi Vô Danh buông tay ra, quả cầu thủy tinh sáng lên. Tám loại màu sắc mờ nhạt hiện lên ở trên đó, Vô Danh cứng đờ người khi nhìn thấy kết quả của mình.
6 - Mặc dù lúc chết đi mang theo vẫn chỉ là hai bàn tay trắng, nhưng chẳng lẽ ta được sống lại không thể sống hết mình. Nhân sinh tuy chỉ là mộng ảo, nhưng mộng ảo thì đã làm sao, có ai mà không muốn mình có một giấc mơ đẹp, ta làm sao có thể để giấc mộng của mình chỉ là một bức tranh không màu được.
7 Vô Danh tin tưởng rằng Nguyệt Nhi sẽ không mang chuyện học viện ra để nói đùa cho nên hắn liền thu dọn hành lý rời đi. Trước khi đi, Vô Danh và Nguyệt Nhi cũng không quên chào Trần Quang Lâm một tiếng.
8 Vô Danh ôm vết thương trở về phòng, hắn cảm thấy càng lúc cơ thể của hắn càng không ổn một chút nào cả, hắn cảm thấy rằng sinh cơ trên người càng lúc càng ít đi, có lẽ không bao lâu nữa hắn sẽ chết.
9 Khoảng thời gian mà Vô Danh dùng để niết bàn cũng đã hết hai ngày, phi thuyền bây giờ cũng đã đi tới Hoài Nam Nhị Tinh học viện rồi. Mà lúc này trong mỗi phòng liền vang lên âm thanh của Hình Hoa.
10 Vô Danh sau khi ném Nguyệt Nhi lên trên giường của mình, hắn cũng liền xông tới. Nguyệt Nhi nhìn Vô Danh đang lao tới có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn vào con quái vật bên dưới của Vô Danh, nếu như hôm nay Vô Danh thật sự làm thịt nàng, vậy con quái vật kia mà chui vào người, không phải là sẽ.
11 Miếng ngọc giản này, là một lần tình cờ hắn nhạt được ở trên núi. Lúc đó vẫn còn chưa vào học viện, hắn lang thang ở trên núi rồi không may bị một con chim thả miếng ngọc giản này rơi trúng đầu, khi mới nhìn thấy miếng ngọc giản này hắn cũng không biết là cái gì, chỉ tưởng là ngọc bội nên nhặt bỏ vào trong người.
12 Vô Danh phóng thần thức của mình đến đan điền dò xét, tìm kiếm một vòng, sau đó hắn liền kinh ngạc.
Ở giữa đan điền của Vô Danh có vòng tròn hình âm dương, trong hình âm dương này có hai hạt châu bảy màu to bằng con mắt nằm ở hai phía màu đen và màu trắng.
13 Thân hình Vô Danh hơi động rồi liền biến mất bên trong thế giới của " Hỗn Độn Thiên Mục ". Vô Danh vừa mới xuất hiện ở bên ngoài, thì hắn liền giật mình, sau đó phóng thần thức ra dò xét xung quanh.
14 Khi Nguyệt Nhi vừa đụng phải khuôn ngực rắn chắc của Vô Danh, thì một luồng nhiệt ấm áp truyền tới cơ thể của nàng, hơi thở nóng bỏng phả trên đầu của nàng.
15 Sau khi bọn Triệu Mã đã cút ra khỏi phòng ăn, Vô Danh mới ngoảnh đầu lại cầm lấy tay Nguyệt Nhi rồi nói:
- Chúng ta đi thôi. . . .
Nguyệt Nhi lúc này đang thất thần nhìn Vô Danh, nàng cứ nghĩ rằng Vô Danh có đến cũng không thể nào giải quyết bọn Triệu Mã được, không những không giúp được mà còn bị đánh thêm, lúc đó nàng nghĩ Vô Danh thật ngốc.
16 Vô Danh cõng Nguyệt Nhi chạy thật nhanh, sau khi thực sự an toàn thì mới dừng lại. Vô Danh thở phào nói:
- Phù. . . cuối cùng thì cũng thoát khỏi đám người kia rồi.
17 Vô Danh nghiêng đầu nhìn nữ hài tử bên cạnh mà trong lòng thầm thở dài. Nguyệt Nhi, nàng quá ngây thơ, điều đó sẽ khiến cho nàng dễ bị người ta khi dễ.
18 Trên đường đi tới "Nhiệm Vụ Đường" Vô Danh phải đi qua " Tu Luyện tháp". Tu Luyện tháp là nơi tu luyện dành cho các học viên. Ở Tu Luyện tháp các học viên tới đây tu luyện sẽ không bị âm thanh ở bên ngoài quấy rầy, bởi vì mỗi phòng tu luyện ở đây đều được thiết kế bởi vật liệu cách âm, cùng tránh thần thức, cho nên rất thích hợp để tu luyện, không sợ bị ngoại cảnh quấy rầy mà ảnh hưởng tới quá trình tu luyện.
19 - Không. . . không. . sao!!
Giọng nói của nữ sinh mặc thanh y có chút ngập ngừng, nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Vô Danh như một loại phản ứng tự nhiên, ngay khi tay của hai người vừa mới chạm vào nhau, nàng cảm thấy dường như thế giới xung quanh đã dừng lại vài giây trước khi lại tiếp tục quỹ đạo của nó.
20 Ngay lúc thân hình của Tô Khai vừa động, thì Vô Danh cũng không có đứng yên. Vô Danh lướt nhanh tới phía sau người nữ sinh mặc thanh y.
Tô Khai vừa muốn bắt lấy tay của nữ sinh mặc thanh y thì tay của hắn đã bị một bàn tay khác chặn lại, người cản lại Tô Khai không ai khác chính là Vô Danh.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Khoa Huyễn
Số chương: 400