1 “Nàng…. là một người phàm?”Vân thạch màu trắng xây thành Độ Tiên Đài im lặng nổi trên biển mây. Một góc Tiên Đài nối liền với cầu Độ Tiên Bảy Sắc, ánh sáng lưu động chói lọi rực rỡ không gì sánh được.
2 Mặt trăng chậm chạp trôi qua đỉnh đầu, qua giờ Tý (11 – 1h đêm), thời tiết đột nhiên biến đổi, hơi lạnh bất chợt kéo đến, gió núi lạnh buốt thấu xương.
3 Đường Miểu bị hắn bất ngờ hôn bị dọa đến choáng váng. Nàng mở to hai mắt nhìn người đàn ông tuyệt đẹp mê hoặc không gì có thể sánh được thành kính hôn lên cằm nàng, hôn lên mặt nàng.
4 Đường Miểu càng nghĩ càng giận, nàng kiên quyết nói: “Tôi chưa từng tu tiên, cái cục đá chứng minh nát giấu trong tay tôi cũng là các người bí mật nhét vào.
5 Trên tiên giới mà nói ra loại yêu cầu như vậy với thần tiên có phẩm giai cao hơn mình là cực kỳ vô lễ. Đường Miểu hiển nhiên không biết, nàng bị vẻ lạnh lùng cao ngạo của Hoàng Vũ chọc giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử cũng không cho phép ngươi có thể tùy tiện hôn ta!”Hoàng Vũ hơi ngớ ra: “Lão tử là ai?”Đường Miểu tự chụp gáy mình, nàng đã bị hắn làm cho tức đến nỗi nói tục mất rồi.
6 Giữa núi đá lơ lửng trên trời có một cái hang rất lớn, ánh trăng xuyên qua các khe nham thạch tạo thành những chùm sáng màu lam âm u, yên tĩnh như một giấc mơ.
7 Những chùm ánh sáng thẳng tắp chiếu vào hang theo thời gian chầm chậm di chuyển. Đường Miểu dần tỉnh lại, ngay lúc vừa mở mắt, nàng liền phát hiện trên miệng mình vẫn còn dính phiến lá kia.
8 Thấy nàng vui vẻ như vậy, Hoàng Vũ nhất thời bỗng có cảm giác ngóng trông mặt trời xuống núi. Tâm trí hắn trong một thoáng xúc động, ánh mắt màu xanh hạ xuống hiện lên vẻ sắc bén.
9 “Đi theo ta! Giỏi thì đừng có ngã xuống nữa! Buồn cười, một tiên nhân ngồi xổm để bay, lại không khiến người ta cười đến rụng răng!” Hoàng Vũ liếc mắt lườm nàng một cái, không quay đầu lại nữa bay thẳng lên phía trước.
10 Đường Miểu tỉnh lại, mở mắt liền nhận ra mình đã về lại hang đá trên đỉnh núi. Hoàng Vũ đã biến trở về nguyên hình. Cây phượng hoàng cao lớn đứng lặng dưới ánh trăng, cành lá xòe rộng.
11 Tiếng cành khô cháy lép bép, thịt rắn sừng cát mang theo hương vị cháy xém, ăn thật là sung sướng. Đường Miểu vuốt vuốt cái bụng nhỏ ăn no đến căng tròn, duỗi hai chân hai tay nằm thẳng cẳng trên mặt đá cảm thán, thần tiên cũng chẳng hơn được cái này.
12 Trời đêm sâu thẳm mênh mang, những ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trên nền trời lặng lẽ, Cực Dạ Hải bát ngát khôn cùng bao bọc quanh Tiên đình Tây Địa. Giờ Tý (23h-1h), Cực Dạ Hải đang bình lặng bỗng nhiên trở nên dập dềnh, ở giữa nổi lên một vòng sóng tròn không ngừng mở rộng ra ngoài, hình thành từng đợt từng đợt bọt sóng trắng xóa nhanh chóng cuồn cuộn tràn bờ.
13 Ánh sao mờ ảo, đêm đen mênh mang. Tây Ngu Hạo đứng lặng trên biển trầm mặc nhìn về phía bắc. Nước biển nhẹ nhàng tràn lên thềm ngọc rồi lại lặng lẽ rút đi, một tiếng thở dài mơ hồ truyền đến.
14 Trăng sáng treo cao, đỉnh núi tĩnh lặng. Gió núi thổi qua, hoa phượng hoàng rơi rớt. Một đóa hoa màu tím hồng dịu dàng đậu xuống thân hình người thiếu nữ áo vàng đang say ngủ dưới tàng cây, đẹp như tranh vẽ.
15 Bình minh ở Đông Hoang đẹp lạ thường. Ánh sáng mặt trời trước khi xuất hiện, màu đỏ tía, vàng nhạt, xanh lơ. . những màu sắc trong veo ấm áp cùng nhau vắt ngang qua bầu trời sáng trong tinh khiết.
16 “Tôi là một chú chim nhỏ, tôi muốn bay bay bay thật cao…” Đường Miểu cách mặt đất ba thước, ngâm nga điệu hát dân gian nhàn nhã rời khỏi sơn cốc dạo xem phong cảnh.
17 “Dây thừng của ta!!” Đa Đa đau lòng dậm mạnh chân, trong con ngươi xanh biếc hiện lên một tầng hơi nước. “Đều do ta, không nên để ngươi đi thu nó. ” Bát Bát cẩn trọng dè dặt nhìn Đa Đa, vô cùng ảo não.
18 “Tại sao ngươi lại sử dụng Thanh Ba Nhận?” Tây Ngu Hạo thì thào. Ngày xuân, Thiên Hà tan băng. Hắn mang theo lễ vật từ Tây Địa đi thuyền mây đến thành Ngân Sương Bắc Địa để nghị thân.
19 Tầng thấp nhất trong cửu trùng tiên cảnh Bắc địa, chốn Đông Hoang hoang vu nhất đột ngột trở nên náo nhiệt. Chúng tiên tiên giới thường ngày ngoại trừ thời gian tu luyện thì rảnh rỗi vô cùng.
20 Hai sứ thần thấy Tây Ngu Hạo liền làm bộ văn vẻ nói nửa ngày. Tây Ngu Hạo im lặng nghe, ánh mắt lại nhìn lên tòa núi đá chỗ Hoàng Vũ, không nói gì. Mười hai hầu cận của Tây Ngu Hạo theo Huyền Quyết thượng tiên cùng tới một lúc.