1 Bạch Cẩm Vy bày nốt tô canh gà cuối cùng ra bàn, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Thành phố A đã vào giữa hè nên thời tiết càng lúc càng oi bức, cho dù có máy điều hòa cũng chẳng đỡ hơn là bao, nhất là đối với người vừa phải nấu nướng trong nhà bếp kín gió suốt hai tiếng đồng hồ như cô.
2 Giống như sợ rằng câu nói ấy chưa đủ đả kích Bạch Cẩm Vy, cô ta lại nói thêm:“Chúng tôi đã ở chung với nhau gần ba năm. Nếu không phải Doãn Hạo sợ chị đau lòng, không nhẫn tâm tự mình nói ra, tôi đã không phải đến tận đây gặp chị làm gì.
3 Bạch Cẩm Du nghe vậy đương nhiên không chịu, muốn chạy lên kéo Bạch Cẩm Vy lại, nhưng lại bị câu nói của cô làm cho chùn bước. “Tôi nghĩ, có rất nhiều người hứng thú với tin ‘nữ thần trong sáng’ Bạch Cẩm Du ngoại tình với anh rể và mang thai lắm đấy.
4 Thật ra chuyện Bạch Cẩm Du và Doãn Hạo ngoại tình, Chu Tư Quỳnh đã biết từ lâu. Nhưng ngoài chuyện mở miệng nhắc khéo con trai mình nên cẩn thận đừng để ảnh hưởng danh tiếng ra, bà ta hoàn toàn không có ý định trách phạt hay ngăn cản.
5 “Ưm…”Bạch Cẩm Vy choáng váng mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng thân mình đau nhức dữ dội lại không cho phép.
6 Bạch Cẩm Vy vừa ký xong, Tạ Mân liền vươn tay lấy tờ đơn. Bà ta hài lòng nở nụ cười, sau đó gật đầu với hai tên thuộc hạ bên cạnh. Hai tên thuộc hạ nhận được sự cho phép của Tạ Mân, lập tức bắt đầu cởi quần áo, ánh mắt dâm dục dán chặt vào người Bạch Cẩm Vy.
7 Hành động của Tạ Mân không những không làm Bạch Thế Hiển nguôi giận mà còn như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cơn thịnh nộ của ông ta càng bốc lên ngùn ngụt.
8 “Hội trưởng, bắt lấy!”Trên sân đấu, một bóng dáng xinh đẹp nhanh như cắt bay lên chụp bóng, sau đó tựa như tinh linh thoăn thoắt né tránh tất cả những người cản đường, lao thẳng về phía rổ của đội đối thủ.
9 Thành phố A, Bạch gia. “Mẹ, mẹ nói gì, con tiện chủng đó sắp trở về đây sao, không thể nào!!!” Bạch Cẩm Du đập quyển tạp chí xuống bàn trà, khuôn mặt đầy vẻ không thể tin và chán ghét.
10 Bạch Cẩm Vy vừa trở vào hội trường liền bị một nhóm người ngăn lại. Nhìn những gương mặt quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn trước mặt, cô không khỏi nở nụ cười bất lực.
11 “Vâng, bà ngoại, cháu đã đến nơi rồi ạ…”“Mẹ vừa mới gọi điện, nói Tiểu Du sẽ đến sân bay đón cháu. Chắc con bé đang đợi ở bên ngoài… Dạ, cháu biết rồi, ông bà cũng đừng quá quan tâm đến cháu mà quên mất bản thân, sức khỏe của cháu trước nay vẫn rất tốt mà… Vậy, cháu cúp máy đây ạ, ông bà nghỉ ngơi đi, đã hơn mười giờ tối rồi… Cháu biết rồi, chẳng lẽ ông bà còn nghi ngờ về đứa cháu giỏi giang này sao… Dạ, dạ…”Bạch Cẩm Vy thở phào một hơi rồi cúp máy, may mà cô nhanh mồm nhanh miệng, nếu không e rằng đến tận một tiếng đồng hồ sau bà ngoại cũng chưa ngớt dặn dò đâu.
12 Xe đi rất nhanh, chưa đầy mười phút, Bạch Cẩm Vy và Bạch Cẩm Du đã đến Bạch gia. Bạch Cẩm Vy nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mặt, tất cả ký ức đen tối bỗng ùa về.
13 “Đây là…”Bạch Cẩm Vy mơ hồ tỉnh lại, phát hiện khung cảnh trước mắt mình vô cùng kì lạ. Nói là kì lạ chứ không phải xa lạ, bởi vì đây chính là căn phòng của cô lúc còn ở Bạch gia.
14 Vừa từ trong phòng bước ra, Bạch Cẩm Vy đã nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ từ dưới phòng khách truyền đến. Cô thầm chế giễu một tiếng, xem ra sự có mặt của cô sẽ phá hoại bầu không khí tốt đẹp đó đây.
15 Doãn Hạo rời đi không lâu, Bạch Cẩm Vy cũng xách valy xuống lầu. Bạch Cẩm Du thấy vậy liền tiến lên chắn trước mặt cô, thắc mắc hỏi:“Chị à, sao đột nhiên bà lại gọi cho chị thế?”Bạch Cẩm Du khó hiểu cũng là chuyện đương nhiên.
16 Ngay khi trong sân xuất hiện thêm một người thì Hàn Cẩn đã phát hiện ra rồi. Chẳng qua anh có chút ngạc nhiên, bởi vì lần đầu tiên có một người con gái nhìn anh bằng ánh mắt như vậy.