1 Có lẽ trong cuộc đời, có người nào đó luôn mang theo hình bóng một người khác, muốn xóa bỏ cũng không được. Giống như định mệnh ràng buộc họ với nhau suốt cuộc đời.
2 Anh gọi “Tô Lương Thần”, giọng gờ hững xa lạ. Trái lại tim Lương Thần bỗng nhói đau. Thì ra sau nhiều năm xa cách, cái thay đổi không chỉ là nụ cười của anh![Truyenky.
3 Cô ngạc nhiên quay đầu lại, Lăng Diệc Phong cười nhạt: “ Viện trưởng Lâm, Lương Thần không biết uống rượu, ly này để tôi uống thay. ”Đến bây giờ Lương Thần vẫn nhớ rất rõ hình ảnh Diệc Phong khi anh lần đầu nói với cô hai chữ: “Tạm biệt”Vẫn là vào buổi tối ngày lễ Valentine, Chu Bảo Lâm kéo cô đi trượt băng.
4 Những người yêu nhau, sau khi chia tay, ngay cả làm bạn bè cũng không thể. Mặc dù có người phục vụ dẫn đường nhưng Diệc Phong rõ ràng tỏ ra rất thông thạo.
5 “Anh không buông, trái lại anh sẽ nắm tay em suốt cuộc đời”. Sau cái đêm dạ hội đó, tất cả dường như phát triển theo một lộ trính tự nhiên, chắc chắn và tất yếu.
6 CHƯƠNG 6Hơi thở của hai người gần như hoà quyện, toàn thân cô như căng ra, cảm nhận được từng hơi thở nhẹ của anh lướt qua cổ mình. Cuối cùng Lương Thần cũng đưa được chiếc đĩa cứu tinh đến tay Đường Mật, cô thở phào nhẹ nhõm.
7 “Em vĩnh viễn không thể kết hôn với người khác, ngay cả trong ý nghĩ!”Buổi tối về đến nhà cô đã thấy Diệp Tử Tinh đứng đợi dưới lầu. Lương Thần ngẩn người khi nhìn anh, nhìn nụ cười đôn hậu vô tư đó, cảm giác tội lỗi bỗng trào lên.
8 Anh đi ngang qua Lương Thần như không hề quen biết. Năm cuối đại học là năm vất vả nhất của Tô Lương Thần. Tháng chín, Lăng Diệc Phong đi Mỹ. Vốn định hai người cùng đi nhưng vừa lấy được OFFER, gia đình bỗng điện thoại báo tin bà nội ốm nặng, có thể sắp qua đời, Lương Thần đành ở lại.
9 Nếu định mệnh không cho chúng ta được hưởng hạnh phúc, anh sẽ cùng em gánh chịu bất hạnh. Sau đó một tuần bận bù đầu. Rất nhiều người vẫn còn lưu luyến những ngày nghỉ Tết thoải mái đã qua nên việc hoàn thành công việc hàng ngày có phần khó khăn.
10 Sự chờ đợi của Lương Thần ( chương 10 ) “Tô Lương Thần, thì ra tất cả niềm tin của em đối với tôi chỉ có vậy”. Những ánh mắt kinh ngạc, dò hỏi, lạnh lùng, căm ghét cùng lúc hướng vào Lương Thần khi cô bước qua cánh cửa…Thì ra ở phía sau cánh cửa không chỉ có một mình Trình Kim.
11 Thời gian thích hợp, con người cũng đúng, duy nhất sai chỉ có bản thân mình. Một trận mưa lớn trút xuống thành phố trong đêm không một dấu hiệu báo trước.
12 Yêu không thể dùng lý trí lạnh lùng để kiềm chế tìn cảm nhưng có thể dung hoà quá khứ với hiện tại hay không thì mỗi người mỗi khác. Thứ hai đi làm, các đồng nghiệp biết sinh nhật của Lương Thần đều đến chúc mừng, riêng Đường Mật còn đặc biệt chuẩn bị món quà tặng, bao gói rất đẹp, lúc tặng cho Lương Thần còn kêu toáng lên: “Say tình quên bạn, tội nặng lắm, hôm nay nhất định phải bù đắp cho mọi người mới được”.
13 Những hiểu lầm chồng chéo vòng vo bị đẩy mãi lên, cuối cùng mọi việc dường như cũng trở về quỹ đạo của nó. Chiếc taxi thong thả tiến về phía trước, Lương Thần ngoái đầu, cố nhìn về phía sau, qua làn sương bàng bạc ngoài cửa kính, chiếc xe màu trắng lặng lẽ biến vào màn đêm.
14 Trong cuộc đời luôn có một người như thế, khi ta trong cảnh ngộ khó khăn nhất, người đó dường như là sức mạnh duy nhất đáng tin cậy. Lương Thần ngồi vào ghế của mình, chậm chạp lật qua trang bìa bóng như gương.
15 Cánh tay anh mạnh mẽ quàng ôm vai cô, khuôn mặt thanh tú áp vào cổ cô, anh thầm thì: "Anh. . . nhớ em". Đây rõ ràng một nỗi đau lớn, vậy mà trong lòng cô lại thấy trống rỗng, như một cái hố sâu hút, không một vật nào rơi xuống có âm thanh phản hồi.
16 Được sống với người mình yêu, mọi trở ngại dường như trở nên tầm thường, gian truân không đáng ngại, chỉ bởi vì nhìn thấy điểm sáng lấp lánh phía trước.
17 Lăng Diệc Phong, anh có phải là người cùng em đi trọn cuộc đời hay không?Hôn lễ rất long trọng, khi tung quả cầu báo hỷ, Chu Bảo Lâm thiên vị, quả cầu xinh đẹp liệng một vòng cung rồi rơi ngay xuống chân Lương Thần.
18 Có lẽ Lăng Diệc Phong là định mệnh của cô, hai người mãi mãi ràng buộc với nhau. Hôm sau Lăng Dụ bị chỉnh một trận, cậu đành chuộc lỗi bằng cách chịu trách nhiệm trả tiền bữa trưa cả tuần kiền cho Lương Thần, Đường Mật cũng được mời.
19 Nhìn sâu vào mắt anh, cô nghẹn ngào: “ Em yêu anh”. Chưa bao giờ cô mất bình tĩnh như vậy. Ngồi trong taxi, có lẽ là do lạnh, cả người cô run lên. Chiếc xe lao đi trong màn mưa, đến thẳng địa chỉ cần đến, mái tóc và cả người cô thấm ướt.
20 Dẫu biết Lương Thần sẽ không từ bỏ, không lùi bước nhưng anh vẫn cần một mũi tiêm phòng. Ngày hôm sau, trời vẫn chưa có nắng, mưa xuân ở thành phố này thường liên tục và dai dẳng.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138