1 “Xin chào, ta là Nguyệt Lão”Tô Tiểu Bồi đang gọi điện báo cáo kết quả chiến đấu cho người cô đã nhiệt tình sắp xếp việc xem mắt ình thì đột nhiên có một thanh niên ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, lại còn thân thiện tự xưng danh tính.
2 Tô Tiểu Bồi về nhà, cả đêm vô sự. Ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đi làm, không cần xem mặt, cô đóng đô ở nhà nguyên một ngày. Cô tất nhiên không đến cái bệnh viện kia, hơn nữa căn bản chẳng nghĩ đến chuyện đấy.
3 Tô Tiểu Bồi bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn bốn phía. Mọi việc đều có tính logic của nó, chuyện trước mắt cũng nhất định có một cách lý giải khoa học hợp lý.
4 Người đàn ông trẻ tuổi đó nhìn ra tình huống của Tô Tiểu Bồi, gật gật đầu, từ từ quay lại phía đám lửa mở cái túi và lấy ra một bộ quần áo. Tô Tiểu Bồi còn đang hồ nghi anh ta định làm gì, người này đột nhiên dùng lực đá vào thân cây, cây to rung lên một cái.
5 Mọi chuyện còn khó khăn hơn Tô Tiểu Bồi nghĩ. Có những hoàn cảnh mà cho dù dùng tố chất tâm lý cũng không thể khống chế được. Ví như con đường núi hiện tại.
6 Nhiễm Phi Trạch không đáp lờiAnh ta nhướn mày xong thì nhìn Tô Tiểu Bồi, sau đó lại tiếp tục uống trà, tỏ vẻ không quan tâm. Tô Tiểu Bồi cũng trầm tĩnh lại, không giải quyết vướng mắc, tiếp tục uống trà.
7 Trên đường có vài người qua qua lại lại, ai cũng nhìn Tô Tiểu Bồi. Tóc cô ngắn, lại mặc bộ nam trang rộng tuềnh toàng, quanh eo lại quấn loạn cái gì đó, chân không đi giày mà đùm một mớ vải dầy thô thiển, chiếc quần đang mặc cũng không biết làm từ chất liệu gì.
8 Nhiễm Phi Trạch nhẫn nại giải thích cho Tô Tiểu Bồi. Trước tiên, tên hái hoa tặc này không nhất định đã tới trấn, chỉ là dựa theo tung tích manh mối thì dự đoán được có khả năng hắn đã tới đây.
9 Cái thế giới này có rất nhiều chuyện làm cho cô không phục. Ví như đi nhà xí, đi tắm, hay là đánh răng…Giữa đêm Nhiễm Phi Trạch mang nước giếng vào rồi tắm rửa ở hậu viện.
10 Chờ đợi luôn luôn là khổ đau, nhất là với một người đang “tàn tạ” như Tô Tiểu Bồi. Đi lại không tiện, chẳng có trò gì để tiêu khiển trừ việc ngẩn ra ngồi thì không còn bất kỳ việc nào để làm.
11 “Lời này nói cũng chẳng sai”, Nhiễm Phi Trạch nói một câu thỏa đáng. Tô Tiểu Bồi thầm nghĩ đương nhiên rồi, người này có thể dùng thuốc xổ cho một đám hảo hán tranh cướp công lao của anh ta, xem ra anh ta giờ cũng đâu có kém gì mình.
12 Tô Tiểu Bồi đợi ba ngày trờiHoặc nên nói chính xác hơn là lại ba ngày nữa trôi qua. Cho dù là đợi hay không đợi, cô cũng chẳng còn việc gì khác mà làm.
13 Cậu bộ khoái kia không có bất kỳ hứng thú nào đối với Tô Tiểu Bồi, sau khi nhận biết Tô Tiểu Bồi chỉ là một vị “đại tỷ” nào đó, hơn nữa lại chẳng có mối quan hệ mật thiết nào đối với Nhiễm Phi Trạch, sự chú ý của cậu lại quay về Nhiễm Phi Trạch.
14 “Đa tạ huynh đệ” Nhiễm Phi Trạch khách khí nhận lấy quyển sổ, lật ra xem. Tô Tiểu Bồi trừng mắt nhìn, cái thân“đàn bà con gái” làm cô không thể cướp quyển sổ đó lại.
15 “Được” Nhiễm Phi Trạch không hề do dự, thoải mái đồng ýAnh ta hào sảng như vậy trái lại làm cho Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhíu mặtHối hận rồi, thất sách rồi, sớm biết anh ta coi thường tiền tài thế thì nói chia hắn ba cô bảy cho xong.
16 Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bồi vừa tỉnh dậy liền ôm lấy quyển vụ án nghiên cứu, vẫn còn vài suy nghĩ chưa chắc chắn nên đi hỏi người đang bận làm việc là Nhiễm Phi TrạchNhiễm Phi Trạch đã đi rất nhiều nơi, hiểu biết về rất nhiều chỗ, Tô Tiểu Bồi hỏi anh ta về tình hình mấy nơi xảy ra vụ án, hai người đang thảo luận thì Bạch Ngọc Lang lại tới.
17 Chòng chành lắc lư, dạ dày như muốn lộn lên, cảm giác buồn nôn khó chịu làm Tô Tiểu Bồi muốn tỉnh lại. Mơ mơ hồ hồ, cô thấy đầu mình đang chúc xuống đất, đang bị người khác vác trên vai đưa đi.
18 “Tô Tiểu Bồi” Anh ta nhìn thấy cô, lớn tiếng gọi một tiếng. Tô Tiểu Bồi nhìn bốn phương, mọi người nhìn thấy tiếng gọi cũng quay sang nhìn người đó. Tô Tiểu Bồi nhíu mi, không phải chứ, chẳng lẽ người này không phải là ảo giác sao.
19 Tô Tiểu Bồi đi gặp Thầy UôngNhưng phải nói với thầy Uông thế nào, cô vẫn rất do dự. Vốn muốn đem hết mọi chuyện tâm sự với thầy, cái chuyện chẳng như mơ kia cũng như cô đã ảo giác ra Nguyệt Lão.
20 Nước chảy xiết, Nhiễm Phi Trạch cũng không vội vàng mù quáng cứu người, anh ta nhảy vài bước, đến trước mặt Tô Tiểu Bồi, quạt tay một cái, muốn bẻ gẫy một cành cây lớn.