21 Nhiễm Phi Trạch len lén cõng Tô Tiểu Bồi vào nha môn. Trấn Thạch Đầu rất nhỏ, nha môn cũng chẳng qua chỉ là ba căn phòng, đằng trước làm việc công, đằng sau dành cho người ở.
22 Để nàng ta đi là được?Quan sai không tin tưởng lắm. Họ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn mà vẫn không đạt được kết quả gì, cho dù Nhiễm Phi Trạch đã làm theo cách mà Tô Tiểu Bồi nói cũng không được.
23 Tim, có thể có bệnh sao?Đường Liên mở to mắt, kinh ngạc. . “Đường cô nương, khi con người ta có bệnh thì sẽ mơ hồi, sẽ làm ra những chuyện bình thường chẳng bao giờ làm ra.
24 Trang nhật ký đầu tiên của Tô Tiểu Bồi về thế giới này liên quan đến Đường Liên. Cô ghi lại hết bệnh trạng cùng những lời nói của Đường Liên lại, rồi viết thêm cả những phân tích chẩn đoán của mình vào nữa.
25 Tô Tiểu Bồi ngủ rất say, lúc tỉnh dậy thấy vẫn còn mơ hồ, nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lúc sau mới nhận ra mình lại xuyên không rồi. Ngoài cửa có tiếng gõ, Nhiễm Phi Trạch nhỏ giọng gọi “Cô nương, nên thức dậy rồi.
26 Tô Tiểu Bồi nói câu đó khiến ánh mắt của vị cô nương kia chuyển sang mình. Vốn Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, nói câu “Ta ăn chay” kia đã khiến cô nương kia hồi hộp, nàng tặng đồ ăn, chàng lại lấy cô nương khác làm cớ, ý đồ đã quá rõ ràng.
27 Nhiễm Phi Trạch đang bình tĩnh cũng bị những lời này của Tô Tiểu Bồi làm cho xanh mặt. “Cô nương!”“Sao thế?”Tô Tiểu Bồi học theo cách nói của anh ta, trong đầu còn đang mải suy nghĩ, cứ đi tìm như thế cũng không phải cách hay, nhỡ đâu lâu dài, nhiều miếu như thế làm sao cô đi từng nơi mà tìm được.
28 Mười ngày, không ngắn cũng chẳng dài. Tô Tiểu Bồi cũng biết, Nhiễm Phi Trạch là người lanh lợi tháo vát, anh ta không muốn quyết định nhanh như thế, muốn nghĩ kỹ lại mọi chuyện nên mới tìm một lý do thoái thác như vậy.
29 Tổng bộ đầu muốn gặp họ sao?Tô Tiểu Bồi khẽ giật mình, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Cô liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta cũng đang nhìn cô. Cho dù đi đến gặp tổng bộ đầu kia là chuyện hay hay chuyện dở thì đã đi đến thành Ninh An cũng có nghĩa là nói bye bye với miếu ni cô rồi chứ gì?Tô Tiểu Bồi gật gật đầu với Nhiễm Phi Trạch, cô muốn đi! Vì năm lượng bạc hay là có thể cùng Nhiễm Phi Trạch tiếp tục tìm người thì thành Ninh An là một lựa chọn không tồi.
30 Tần Đức Chính 16 tuổi vào nha môn làm lao dịch, học võ nghiên cứu pháp chế, đến 20 tuổi được thỏa ước nguyện làm bộ khoái. Bộ khoái nhỏ chẳng ai để tâm đến, vừa khổ vừa mệt, lại nguy hiểm nghèo túng nhưng Tần Đức Chính không kêu ca không than vãn cũng không làm điều sai trái gian dối mà chăm chỉ làm việc.
31 Sáng sớm ngày hôm sau, đang ăn cơm thì Tần Đức Chính sai người mang đến cho Tô Tiểu Bồi một bộ quần áo. Cô thay luôn rồi nhìn ngắm gương. Cái gương rất nhỏ, chỉ nhìn thấy mặt.
32 Tô Tiểu Bồi cau mày, nói: “Xin hỏi đại tiểu thư và nhị tiểu thư có giống nhau không?” Cô chưa nhìn thấy thi thể nên không biết đại tiểu thư có hình dáng ra sao.
33 Tần Đức Chính vẫn còn bình tĩnh, dù ông cũng không ngờ đến cái giá năm mươi lượng này, nhưng cũng không hề đổi sắc mặt, chỉ nói một câu “Xin đợi ột lát” rồi ra ngoài.
34 Tô Tiểu Bồi bị dọa sợ hết hồn, cô vội vàng trấn tĩnh lại,đang muốn hỏi cô nương ấy đến có chuyện gì thì Tư Mã Uyển Như đã mở lời “Ta đến nói chuyện với cô nương”Cầm kiếm đi buôn chuyện à?Tô Tiểu Bồi nhíu mày, Tư Mã Uyển Như cũng không động đậy,như thể đang đợi Tô Tiểu Bồi mời vàoTô Tiểu Bồi nghĩ ngợi rồi nghiêng người để nàng ta vào.
35 Nhiễm Phi Trạch cười ấm áp, nhìn nhìn anh ta Tô Tiểu Bồi cũng không nhịn được nhếch nhếch miệng. Cười xong rồi, chân tình nói. “Tráng sĩ này”“Có chuyện chi?”“Ta… thậtmay mắn gặp được tráng sĩ.
36 Ba ngày sau, việc phá án vẫn không có tiến triển gì mới. Tra đi xét lại vẫn không phát hiện người nào đáng nghi hơn Tư Mã Uyển Như. Tư Mã Uyển Thanh đối xử với mọi người rất tốt, không gây thù chuốc oán với ai bao giờ.
37 Tô Tiểu Bồi cứng đơ. Tin gan phèo phổi cô lộn tung phèo, tay chân thì đông cứng. Thanh kiếm sắc nhọn phía sau kề sát vào eo cô, đau kinh khủng, nếu mạnh tay thêm chút nữa chắc có thể sẽ chảy máu, đâm nữa chắc xuyên hẳn qua thận cô.
38 “Cái gì thất bại?” Nhiễm Phi Trạch tò mò. Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Không có gì, là khả năng của ta thôi, tiếc là không có tác dụng. ”“Không sao, chỉ là khả năng dùng không đúng chỗ.
39 Nhiễm Phi Trạch nhanh chóng chứng minh lễ nghĩa của anh ta còn nguyên. Anh ta nhìn cái dáng ngã của Tô Tiểu Bồi, dùng vẻ mặt đứng đắn nói “Cô nương đi đường không chú ý như vậy thực là không nên.
40 Trong lòng Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch là một người lòng dạ rộng rãi. Sự rộng rãi này, không phải chỉ vì anh dũng cảm cứu người, anh vừa hiểu lễ nghĩa vừa không chịu ảnh hưởng của thế tục, cũng không phải vì anh là người có kiến thức uyên thâm, dù gặp rất nhiều kỳ nhân quái sự cũng chưa từng thấy anh kinh ngạc.