1 Sư phụ, sao lâu như vậy con ko thấy hoàng thượng tới thăm người, hoàng thượng đã quên người rồi phải không”Mỹ nữ ngồi bên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nha đầu bên cạnh: “ Nha đầu ngốc, nữ nhân của đế vương sớm muộn rồi cũng sẽ bị lãng quên mà thôi, cái còn lại đối với nữ nhân trong chốn thâm cung này chỉ là một trái tim khô héo”Nha đầu bên cạnh không phục, nhảy bật ra khỏi ghế, chun mũi lại nói: “Con không tin, hoàng thượng người rất tốt, rất tốt, người rất rất tốt…”“Tại sao con thấy hoàng thượng tốt”- mỹ nữ mỉm cười khi nhìn thấy cử chỉ đáng yêu của nha đầu“ Hoàng thượng nói con đáng yêu, người nói sau này sẽ để con trở thành thê tử của tiểu thái tử”- nha đâu ngây ngô nói“ Tiểu Tinh, sau này lớn lên, nếu còn muốn trở về với gia đình, thì hãy làm cung nử”“ Con không muốn.
2 Duyên phận trớ trêu, đến khi niềm tin vào tình yêu của người vụt tắt thì một nam nhân xuất hiện, ngày ấy ta cũng rất thắc mắc vì sao trong nội cung này lại xuất hiện một nam nhân không phải hoàng đế.
3 Không ngoài dự đoán của ta, chẳng mấy chốc tin tức truyền khắp hoàng cung, ta được Tiểu Lan thông báo ột tin cực kì bất ngờ: Liên Ninh công chúa dùng y thuật chữa bệnh cho khắp thảy dân chúng trong thành, bất kì ai có bệnh gì đều có thể đến tìm công chúa, thuốc thang sẽ do hạ nhân của nàng ta lo liệu.
4 “Nương nương, mau lên, để Lan nhi giúp người trang điểm. Người thật may mắn à nha, được sắc phong làm tài nhân, sau này Lan nhi và người không phải chịu khổ nữa”Tiểu Lan lúc này hẳn đang vui sướng, nhưng ta lại khác, ta cảm thấy cô độc vô cùng, phu quân tương lai của ta không giống những vị phu quân bình thường, chàng là đế vương, là người trị vì cả một đất nước.
5 Sàng tiền minh nguyệt quangNghi thị địa thượng sươngCử đầu vọng minh nguyệtĐê đầu tư cố hương”Sau khi viết xong bài thơ ấy, ta bỗng nhớ quê nhà tha thiết, liệu có bao giờ ta được trở về lại nơi ấy hay không,lại cảm thấy nếu có cách nào giúp ta ra khỏi chốn hậu cung này, ta sẵn sàng thử dù rằng nó có nguy hiểm như thế nào.
6 Sáng hôm sau, ta thấy Tiểu Lan hớn hở bước vào phòng nói hoàng hậu muốn mời các vị phi tần đến Duyệt Thị Đường. Duyệt Thị Đường là nhà hát dành cho vua, hoàng thân quốc thích và đại thần.
7 Ta để ý thấy sắc mặt nàng ta không được tốt, vốn định không nói nữa, nhưng nghĩ lại nếu không nói thì lấy ai chịu đòn cùng Tiểu Lan, ta bạo gan nói tiếp: “Tiểu Tinh rất ngưỡng mộ nương nương, còn định sáng nay sai nha đầu kia sang cung của nương nương xin nương nương ban ột ân huệ”.
8 Vở tuồng diễn được không lâu thì lại có tiếng thái giám vang lên: “Hoàng thượng giá đáo”. Trước khi quay ra hành lễ với hoàng thượng, ta mạnh bạo quay ra nhìn hoàng hậu, nét mặt nàng có phần khó chịu, ta không biết là có phải nhìn nhầm hay không, đang định nhìn lại một lần nữa thì đã thấy nàng cúi mình hành lễ với hoàng thượng, ta thấy vậy cũng vội vàng hành lễ.
9 Có vẻ như ta lo lắng có thừa, hoàng hậu từ từ đỡ ta dậy, nhẹ giọng: “Ta không nói muội, ta nói nàng ta” hoàng hậu vừa nói vừa nhìn về phía Hiền tần nương nương, Hiền tần lộ khuôn mặt khó hiểu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hoàng hậu đã nói: “ Hậu cung này là do bổn cung làm chủ, trước mặt hoàng thượng và bổn cung mà ngươi còn dám ra oai, có phải sau này ngươi muốn chiếm lấy vị trí của ta phải không”.
10 Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, nha đầu ấy chợt thấy động mà giật mình, thấy vậy ta bèn xoa dịu nàng, vỗ vỗ vào lưng nàng mà nói: “Đừng sợ, ta sẽ không nói cho ai, ngươi cứ khóc đi, ta chỉ ngồi bên cạnh mà thôi”.
11 Nghe Tiểu Lan nói xong, ta mới nhận ra trên khuôn mặt mình, nụ cười dịu dàng đã xuất hiện từ khi nào, ta không biết đó có phải tình yêu hay không, hay chỉ là đang dành cho chàng sự ngưỡng mộ, rồi chợt nhận ra mình đã ảo tưởng quá nhiền, ta nói: “Tiểu Lan à, hoàng thượng làm thế chỉ là muốn xem thái độ của hoàng hậu thôi, người muốn biết tình cảm hoàng hậu dành cho người đến đâu nên mới làm vậy, vui vẻ gì khi ta cũng giống Hiền tần nương nương, trở thành một thứ công cụ không hơn không kém”.
12 Sư phụ, người ở trên trời liệu có phải đang mỉm cười“Nương nương, em chỉ có thể tìm ra tung tích thái giám, chứ thật sự không có khả năng đưa hoàng hậu tới gặp y”Tiểu Lan thất vọng nói với ta.
13 Cánh cửa vừa bật mở, ta bèn nhìn vào bên trong, vị thái giám duy nhất trong căn phòng ấy, hắn ta không hề giống những thái giám khác, trên người vẫn toát lên phong thái của một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, dù thấy chúng ta nhưng khuôn mặt không hề lộ vẻ lo lắng, điềm tĩnh cúi đầu.
14 Tiểu Lan không biết xuất hiện lúc nào, nàng chạy lại đỡ ta, rồi nói: “Nương nương, người không được, hoàng hậu trốn khỏi hậu cung, đó sẽ là chuyện trấn động Lý quốc, nếu người làm như vậy, hoàng thượng truy xét ra, người và người thân sẽ phải chịu cái chết, sử sách sau này rồi cũng sẽ ghi lại, họ sẽ nói thế nào, họ sẽ nói người là một nữ nhân thâm hiểm, vì muốn đoạt sủng trong hoàng cung mà đưa hoàng hậu ra khỏi hoàng cung, người tại sao không nghĩ đến điều này”.
15 Đúng lúc ấy, ta thấy một đám vệ binh đi tới, chúng hô to: “Hoàng thượng có chỉ, không ai được phép ra khỏi Tử Cấm Thành. Bắt hết chúng lại cho ta”. Xung quanh bỗng trở nên ồn ào, ta thấy Hán Vũ lập tức bay vút lên không, rút từ đâu ra một thanh kiếm, vung kiếm chém mấy tên thị vệ.
16 Ta lại thấy đang ở trong một căn phòng đợi Tiểu Lan, trong lòng thầm mắng:”Con quỷ chết tiệt, tối như vậy còn đi đâu, nếu Tô nữ quan biết được,chắc chắn cả hai sẽ lại bị phạt”.
17 Hoàng thượng nhìn ta khinh bỉ: “Chẳng phải ngươi là người rõ nhất hay sao”Ta cười: “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp vì tranh sủng mà muốn nương nương ra khỏi Tử Cấm Thành.
18 Hắn mất trí một phần trí nhớ?Có phải ta đang trở về Thiểm Tây hay không, linh hồn của ta đang trên con đường về nhà. Ta gắng sức mở mắt ra, những mong sẽ nhìn thấy mây trời, nhìn thấy cây cỏ, nhìn thấy những người đang cày cấy.
19 Hắn bước xuống giường và nhanh chóng rời đi, ta cảm giác hắn đã lấy của ta nửa mạng. Ta ngồi dậy ôm lấy chiếc chăn bên cạnh, ta rất lạnh. Tiểu Lan chạy vào nhìn ta như vậy, nàng ta hoảng hốt gọi ta: “Nương nương, nương nương”.
20 Cho tới một ngày Lý Diệu Thần dẫn ta tới ngự hoa viên, hắn lại cười nói với ta, hắn hỏi ta rất nhiều thứ, cũng kể cho ta nghe vài chuyện chính sự, ta nghe cũng câu được câu chăng, chỉ biết rằng lúc ấy thật sự cảm thấy bức bối, ta cảm thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy, sự dịu dàng ấy không thuộc về ta, ta chỉ là cái bóng của Viêm hoàng hậu.