1 Hộ quốc Thiên nữ của Tấn Minh vương triều, tương truyền, người nào lấy được Thiên nữ thì đồng nghĩa với lấy được thiên hạ, vì vậy rất nhiều đại quốc có dã tâm cũng muốn tranh đoạt nàng, nhất là Già Ly Quốc, càng bị đứng mũi chịu sào.
2 Trên sân khấu, một thiếu nữ xinh đẹp chói mắt đang nhảy múa, lắc mạnh vòng eo, theo tiết tấu âm nhạc, môi anh đào mê người cất ca khúc động lòng, cùng âm nhạc hòa làm một, động tác uyển chuyển làm toàn trường quay sôi trào.
3 Một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ tọa lạc tại thủ đô kinh thành, dựa vào núi mà xây, rất cao chót vót, thấp thoáng ở núi rừng, tĩnh u mà sâu xa. Không khí thanh tĩnh, phút chốc đều tựa như Thiên cung, âm khí trong trẻo.
4 "Tham kiến thái tử điện hạ!" Mọi người lập tức khom người hành lễ. Tiêu Dật Phong quét mắt nhìn mấy người đang quỳ ở chổ này một cái, cuối cùng tầm mắt dừng tại trên người Hạ Vân Hi, tròng mắt đen sắc bén chống lại ánh mắt nhàn nhạt tử quang của nàng, ánh mắt lạnh như băng tựa hồ xen lẫn một tia kinh ngạc.
5 Phượng hoàng cung là tẩm cung của hoàng hậu nương nương, hết sức rộng rãi hoa lệ. Gỗ đàn hương làm cột nhà, Ngọc Bích thủy tinh làm đèn, trân châu gắn trên màn che, nệm thảm bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, kết thành hình hoa sen năm cánh, cánh hoa lung linh, nhụy hoa cũng nhẵn nhụi khó phân rõ, chân không chạm lên, có một loại cảm giác ấm áp.
6 Ánh mặt trời ôn hòa giống như nước nhẹ nhàng chiếu trên cửa, phủ xuống hơi thở an tường. Hoàng hậu lẳng lặng tựa vào trên ghế, tay chống cái trán, hoàn toàn đắm chìm trong nhớ nhung.
7 Chuyện dung mạo của Hạ Vân Hi quá giống Hạ Dịch Ly, lập tức trong Liên Tinh các của Phượng hoàn cung lan truyền ra, các cung nữ Liên Tinh các kinh ngạc không thôi, có người nói, Hạ Vân Hi chính là Hạ Dịch Ly trọng sinh, vì vậy họ cũng thật tò mò, nghĩ thấy cái phong thái thiếu nữ thần bí này.
8 Thân hình Tiêu Dật Phong khẽ chuyển, khuôn mặt tuyệt lệ hoàn mỹ rơi vào trong con ngươi hắn, đôi mày cương nghị khẽ chau, đáy mắt dâng lên kinh ngạc. Tử nhãn sáng chói như thủy tinh, mày liễu cong cong, sống mũi khéo léo kiên định, môi đỏ mọng giống như anh đào.
9 "Vân Hi, ở chỗ này có cảm thấy quen không?" Hoàng hậu khẽ nhấp một hớp hương thơm trà lài sau nói: "Nếu như thiếu cái gì nhớ nói cho bổn cung biết, cũng không nên cái gì cũng không nói nha.
10 Sáng sớm, khắc hoa góc cửa sổ trong mơ hồ lộ ra chút thần quang, trên nhánh cây một đôi chim tước vui mừng hót ríu rít nhưng âm rất nhỏ, làm như sợ quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.
11 Thanh Thanh cùng tất cả cung nữ bên trong, đều là cao thủ hóa trang, hôm nay phụng lệnh hoàng hậu, đem Hạ Vân Hi so tiên nữ còn phải đẹp hơn. Phun hương, vẽ loạn phấn, kẻ đen lông mày, son môi, cuối cùng dán hoa lên, thay xiêm y.
12 Một màn này vừa lúc rơi vào mắt hoàng hậu đang tới sau đó, nàng cực kỳ không vui, tức giận nhìn chằm chằm nhi tử: ”Dật Phong, con thật quá mức, tại sao có thể làm như vậy với Vân Hi?”Tiểu tử thúi này lại dám ném Vân Hi ra ngoài cửa, chẳng lẽ quên lời nàng dặn là hảo hảo nói chuyện sao?“Đau quá a!” Hạ Vân Hi rên lên một tiếng, vuốt cái mông mới vừa té đau.
13 Tiêu Dật Phong đem tên gác trên dây, hướng hồng tâm cách hai trăm dặm bắn tới, ngay giữa điểm đỏ. “Oa, thật là lợi hại!” Vừa lúc Hạ Vân Hi chạy tới cao giọng hoan hô, tiếng vỗ tay hết sức vang dội.
14 "A!" Hạ Vân Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó quay đầu, nhìn mặt thản nhiên của Tiêu Dật Phong. Hắn cư nhiên dễ dàng liền đem tên nàng bắn thủng, thật sự là ——"Cực kỳ lợi hại a! Dật Phong, chàng thật giỏi!" Nàng nhảy cà tưng đến gần hắn, tử nhãn xinh đẹp mê người lóe sùng bái vô hạn.
15 Bình thường Hạ Vân Hi thích dậy trễ nhất, hôm này cư nhiên sáng sớm liền bật lên, tự mặc xiêm y, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu trang điểm.
16 Bóng đêm lặng lẽ xâm lấn. Trăng sáng cũng phủ xuống màu bạc trắng, nguyệt hắc phong cao. Tiêu Dật Phong khoác áo bào trắng như tuyết, đặt người vào bồn tắm, cả người cũng giống như hòa hợp hơi nước mông lung, lồng ngực cường tráng như ẩn như hiện, hấp dẫn mị hoặc cực hạn, rồi lại ở trong vô hình tản mát ra chí tôn vương khí làm cho người ta run sợ.
17 Biết được lịch kỳ mỗi ngày, lúc Tiêu Dật Phong hạ triều, Hạ Vân Hi đã đi sớm một chút tới Tiền viện ngồi chờ, vẻ mặt khẩn trương lại hưng phấn. Mặc dù hắn luôn cách xa nàng ngàn dặm, lạnh băng lại không có tình, nhưng nàng chính là không khống chế được mà yêu thích hắn, bởi vì nàng rất tin, chỉ cần tiếp tục cố gắng nữa, cuối cùng có một ngày hắn sẽ yêu mình.
18 Hạ Vân Hi mặc đồng phục cung nữ đơn giản, đeo màn lụa che mặt màu tím mỏng, cùng Thanh Thanh đi tới Hoa Dương cung. Dọc theo đường đi, nàng nhỏ giọng: ”Thật khó hiểu, hoàng hậu nương nương tại sao phải bắt ta ăn mặc như vậy? Còn phải mang cái khăn che mặt, thật kỳ quái?” Làm nàng giống như tội phạm.
19 Thanh Thanh lúc này liền theo như câu trả lời hoàng hậu dạy nàng nói: “Hồi bẩm nương nương, nàng là bởi vì nhiễm lạnh nên mới như vậy. ” Vừa nói vừa len lén kéo ống tay áo Hạ Vân Hi.
20 “Đừng gọi ta là tình yêu nữa. ” Hắn ghét cái tên gọi ghê tởm này, đột nhiên dùng sức đẩy ra nàng, cất giọng quát lên: “Người đâu, đưa nữ nhân này ném ra ngoài cho ta.