1 Dịch: Thanh Dạ Đêm bình yên tại Hoa Kỳ. Trên con đường hoàng kim ở Manhattan, không khí bên trong quán bar KING STONE vô cùng sôi nổi. Mọi người đến đây đều nhảy múa điên cuồng để chào đón giáng sinh đã đến.
2 Dịch: Thanh Dạ Người đàn ông nhìn về phía cô bằng ánh mắt bình thản, lạnh lẽo, thoáng nhìn chẳng hề cảm thấy chút ấm áp nào. Nhưng, không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Giai ngưng lại cảm thấy trong ánh mắt lạnh nhạt đó đang ẩn chứa nỗi đau khổ và cô đơn.
3 Dịch: Thanh Dạ Tối nay, Mạnh Phi Phàm cố ý tìm một góc khuất yên tĩnh, chỉ muốn lẳng lặng ngồi uống rượu một mình, uống cho thật say, say đến nỗi có thể quên hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra!Ba tháng trước, vợ của anh, à, không đúng, phải gọi là vợ trước, Trác Nhu đột nhiên đề nghị ly hôn với anh, sau khi ly hôn xong thì cô ấy biến mất không còn chút dấu vết nào.
4 Dịch: Thanh Dạ Diệp Giai Ngưng mang đôi giày cao gót bị hư đi cà nhắc quay trở lại quầy bar, sau khi lấy cái áo khoác lông cừu và túi xách mới theo Mạnh Phi Phàm chạy như bay ra khỏi quán bar KING STONE.
5 Dịch: Thanh Dạ Phần bụng dưới của Diệp Giai Ngưng càng ngày càng quặn đau, làm cho ý thức dần trở nên mơ màng. Đầu óc choáng váng, mi mắt nặng nề, Diệp Giai Ngưng cố gắng mở to hai mắt, mơ màng đối mặt với đôi mắt bàng hoàng xen lẫn đồi bại ở ngay trước mắt.
6 Dịch: Thanh Dạ Không ngờ Nam Hạo lại là con trai thứ ba của tập đoàn Nam thị ở trong nước. Tập đoàn Nam thị ở thành phố D là tập đoàn có mức tăng trưởng kinh tế lớn nhất quốc nội, ông chủ tịch tập đoàn này lúc gần năm mươi tuổi, mới có được đứa con trai vào tuổi xế chiều, cho nên rất vui mừng, nhưng sợ làm con hư, nên từ nhỏ đã đưa ra nước ngoài du học.
7 Dịch: Thanh Dạ“Phương Phương ơi, mình nhờ bạn giúp mình thêm một chuyện nữa. Sau khi bạn rút tiền từ trong tài khoản ra, bạn hãy bỏ tài khoản đó ngay đi.
8 Dịch: Thanh Dạ Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã ba năm. Ba năm sau, tại sân bay quốc tế của thành phố G. Diệp Giai Ngưng kéo hành lý cồng kềnh đi ra khỏi sân bay.
9 Dich: Thanh DạSáng sớm ngày thứ hai, Phương Phương tiện đường ghé sang nhà chở Diệp Giai Ngưng đến phòng khám tâm lý Bestter. Phòng khám tâm lý Bestter được xây dựng ở khu đô thị mới, vừa hay chỉ cách sân vận động một con đường.
10 Dịch: Thanh DạKhách sạn Kinh Lệ, một trong những khách sạn có kiến trúc bậc nhất, tích hợp phong cách Châu Âu của thành phố G. Hội trường tổ chức buổi tiệc nằm trên tầng năm mươi tám, nhân viên bận rộn tới lui, chuẩn bị cho buổi tiệc giao lưu xa hoa bậc nhất thế kỷ, báo chí còn đặt cho buổi tiệc này một cái tên là ‘Đại gia tuyển phi’.
11 Dịch: Thanh DạKhách sạn Kinh Lệ, trong một căn phòng hội nghị nhỏ nằm ở bên phải hội trường trên tầng năm mươi tám. Julie đích thân ngồi ngay hiện trường đặt máy nói dối, còn Diệp Giai Ngưng thì chăm chú vận hành chiếc máy, đón tiếp các quý cô lần lượt vào thử máy.
12 Dịch: Thanh DạTrong thang máy, cô đưa tay đè lên trái tim đang liên tục đập thình thịch, nhìn chính mình trong gương. Trên gương mặt trắng nõn đó, năm dấu tay đỏ chót thoắt ẩn thoắt hiện.
13 Dịch: Thanh DạTống Hồng im lặng nãy giờ mới bình thản cất tiếng nói: “Người có tiền ghê gớm vậy đó. ”A Lôi nói bằng giọng điệu đà: “Chị Hồng à, chẳng phải chị cũng vì mấy kẻ có tiền đó mới đến tham gia buổi giao lưu sao? Úi trời ơi, em quên mất là chị đâu có tham gia buổi giao lưu đâu.
14 Dịch: Thanh DạNhìn thấy một người phụ nữ trẻ ăn mặc chỉnh chu, đầy uy nghiêm bước đến, mọi người xung quanh tự động nhường đường khi vừa nhìn thấy cô ta.
15 Dịch: Thanh DạỞ bên hồ có người hét to lên: “Không xong rồi, giám đốc Phương rơi xuống nước rồi. Không xong rồi, giám đốc Phương rơi xuống nước rồi. ”Trong lòng Tôn Vân vô cùng hoảng hốt, vội vàng buông tay Diệp Giai Ngưng ra, hốt hoảng quay đầu nhìn xuống hồ.
16 Dịch: Thanh Dạ“Thẳng quỷ kia, chú nói gì đó! Chẳng qua bảo chú giúp anh nghe ngóng chút tin tức về ‘Đông Phương Vận’ thôi. Chú từ khi nào lại dài dòng nói nhiều như mẹ chú vậy, xem ra chú muốn theo họ mẹ mình rồi nhỉ.
17 Dịch: Thanh DạSau khi Diệp Giai Ngưng bước xuống chiếc xe Rolls-Royce, cô hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành ở trên đỉnh núi. Cô ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh cùng với ánh vàng của buổi chiều tà, đây đúng là một ngày đẹp trời!Đến khi cô nhìn thấy tòa biệt thự trông như một tòa lâu đại cổ cực lớn của nhà họ mạnh, thì trái tim cô bắt đầu đập “thình thịch thình thịch”.
18 Dịch: Thanh DạMạnh Phi Phàm cau mày lại nhìn Diệp Giai Ngưng, gương mặt cô tái xanh, hai mắt nhắm chặt lại, hai bàn tay nhắm lại đang run rẩy, thể hiện rõ sự hoảng sợ cực độ.
19 Dịch: Thanh DạDì Lưu làm việc rất nhanh lẹ! Trên đường Diệp Giai Ngưng quay trở về phòng của mình, thì cô nhìn thấy bà ấy chỉ huy vài người đàn ông khiêng từng rương đồ về phía phòng của cô.
20 Dịch: Thanh DạDì Lưu không biết gì cả, nghe Mạnh Phi Phàm căn dặn như vậy liền vội lên tiếng đáp lại, rồi quay người đi nhanh đến nhà bếp, bưng một đĩa lớn xúc xích Đức đặt ở trước mặt Diệp Giai Ngưng.