1 Hôm nay Chi Chi, theo thường lệ, mang theo một bình rượu thơm nồng, thật từ tốn cẩn thận đi về Vạn Thảo viên. Nếu bản thân vì sơ ý mà làm đổ bình tiên nhưỡng (rượu tiên) này thì chỉ có nước chọc cho Trường Xuân bà bà quở trách thôi.
2 Chi Chi rời ao hồng trần trở về, mày cau lại, đầu vẫn hiện rõ mồn một chuyện tình của Lạc đế và Lê phi, nhất là cảnh Lê phi bệnh nặng, Lạc đế vì thế mà lo lắng, bỏ mặc mọi chuyện, thần sắc đau thương, tiều tuỵ, chau mày ủ dột, bạch môi nhếch nhác.
3 Tuyết ngày càng dày đặc, tuyết trắng đầy trời tựa như hoa lê đang múa. Lê phi mặc một kiện áo mỏng, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Chỉ còn ba tháng, ngự y nói Lê nhi chỉ còn sống được ba tháng nữa…… “Văn Thư, chàng xem, hoa tuyết, chúng đều rơi lên những nhánh lê.
4 Bây giờ thì Cửu Vân đã biết, cái người mà Chi Chi gọi là ‘hảo bằng hữu’ ở nhân gian chẳng qua chỉ là một vị phi tử mà nàng nhìn thấy vài lần ở bên ao hồng trần mà thôi.
5 “A……!! Kẻ nào!” Bên ngoài đột nhiên ầm một tiếng, một tiểu thái giám vội vàng chạy vào “Hoàng thượng, hoàng thượng –” “Có chuyện gì lại kích động như vậy!” Lạc Văn Thư có chút tức giận, nếu khiến cho Lê nhi bị kinh sợ, hắn nhất định sẽ tiễn cái đầu trên cổ bọn chúng đi.
6 Khi Cửu Vân về đến Vạn Thảo Viên, Đoàn Tử nói cho hắn biết Chi Chi đã mang theo tiên nhưỡng hạ phàm. Sau rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, Cửu Vân răn dạy Đoàn Tử vài câu, trách nàng sao không ngăn cản Chi Chi, để cho Chi Chi một mình đi tới chỗ nguy hiểm, còn trách nàng sao lại đem công dụng của tiên nhưỡng đi nói cho Chi Chi nghe.
7 Ngày ấy, Chi Chi nói quanh co, không thể đáp ứng yêu cầu sau của Lạc Đế. Sau đó, dường như để đền bù lại, nàng khẳng khái đem số tiên nhưỡng còn lại đưa hết cho Lạc Đế (cả cái bình cũng cho người ta luôn).
8 “Hai kiện áo ta mặc lúc về đây đâu rồi?” Chi Chi được Cửu Vân chăm sóc, rốt cục đã khoẻ lại, cũng không biết hắn cho nàng uống thuốc gì, chỉ là cảm mạo nho nhỏ, vậy mà bệnh một lần tới nửa tháng mới hết.
9 Oa! Lại có thêm một bình tiên nhưỡng nữa nha! Chi Chi vừa định cầm lấy tiên nhưỡng từ tay Trường Xuân bà bà, thì lão thái bà lại đột nhiên giật tay lại, vẻ mặt hoài nghi nhìn nàng “Nếu lại để cho Cửu Vân tiên quân đoạt đi, thì phải làm sao?!” Cửu Vân? A, Đoàn Tử lần trước nói với bà bà là Cửu Vân cướp đi, nhưng mà Đoàn Tử vì sao phải nói như vậy? Bất quá, nhờ vậy mà lão thái bà không phạt mình.
10 “Kêu tới ngươi là đổ, kêu tới ngươi là đổ!” Cành mận gai vô tình cứ hướng về phía Chi Chi mà đánh tới. Áo sam mỏng manh cũng bị rách, vết máu loang lổ từ từ thấm ra ngoài.
11 “Tiên tử, Cửu Vân tiên quân tới rồi –” Tiên tử nhất định sẽ vui lắm đây. Thạch Nam cao hứng gọi lớn. Vừa dứt lời, Tô Cận áo trắng đã nhanh chóng chạy ra.
12 Rồi một đêm gió xuân chợt thổi đến, Ngàn cây vạn đoá lê hoa khai “Hoàng thượng — Hoàng thượng –” Tiểu Trần Tử lại vội vã chạy vào. Vừa dỗ Lê Phi ngủ yên, sắc mặt Lạc Đế rất khó coi, bất mãn liếc hắn.
13 Lần này, không chờ thông báo, Chi Chi đã xông vào. “Đại tiên……” Lạc Đế có phần giật mình. “Đây, bình cuối cùng. ” Không dám nhìn hắn, nàng đặt cái bình nhỏ lên án rồi xoay người bỏ đi, phải nhanh chóng đi thôi.
14 Lại là tuyết trắng , nhưng bất đồng là trên chỗ tuyết nàng đang đứng lại rơi đầy hoa lê. Cũng không biết vì sao, Chi Chi không tự chủ đã chạy tới nơi này.
15 “Hắn lại ba lần bảy lượt cướp đoạt tiên nhưỡng của Vạn Thảo Viên, khiến cho tiên mộc ở Vạn Thảo Viên không được tẩm bổ. Tiên hoa yêu thích của Vương Mẫu không thể nở, tử tô thảo để luyện đan của Lão Quân không thể lớn, minh ngữ thảo của Tinh Quân cũng héo rũ lâu ngày.
16 Tiên nhưỡng quả nhiên là tiên nhưỡng, nhờ có nó, bệnh của Lê nhi càng lúc càng tốt, khí sắc trên mặt nàng cũng ngày càng hồng nhuận, lo lắng trên mặt Lạc Đế cũng vì thế mà bị đẩy lui đi ít nhiều.
17 “Ba trăm bảy mươi ba, ba trăm bảy mươi bốn…… Ba trăm tám mươi tám…… Ba trăm chín mươi……” Cả thiên cung im lặng, chỉ có tiếng vun vút xé gió của nhuyễn tiên (roi dây) cùng với tiếng la tục tằng của tiên nhân chấp pháp.